Bữa ăn tối vội vàng kết thúc. Gia Ly hậm hực đưa Tuấn Phong trở về phòng. Cánh cửa khép lại hai người lập tức trừng mắt nhìn nhau.
“Con người em từ trước đến nay không thích những chuyện mập mờ, anh nói xem, bây giờ anh thích thế nào?” Gia Ly vòng hai tay trước ngực dựa vào cửa hỏi.
Tuấn Phong liếc mắt nhìn lại, khẽ thở dài lẳng lặng đứng lên khỏi xe lăn đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.
Gia Ly há mồm trợn mắt.
Đây là phản ứng gì?
Lần đầu tiên kể từ khi hai người quen biết anh tỏ loại thái độ này với cô.
Thế này là thế nào?
Một kẻ không am hiểu nhân tình thế thái như Gia Ly bắt đầu dùng cái chỉ số EQ một con số của mình cố gắng phân tích lại mọi chuyện. Nhưng mà mãi cô vẫn không hiểu anh tức giận vì cớ gì?
Chả phải chuyện hai người chưa có niềm tin ở nhau thực sự là rất dễ hiểu, không phải sao?
Còn chuyện gì nữa nhỉ?
Đâu có?
Mẹ kiếp, còn anh đã từng che giấu cô bao nhiêu chuyện kia kìa, còn chưa có nhắc đến. Chả nhẽ lại muốn cộng vào tính toán một thể.
Gia Ly thở phì phò kéo hai ống tay áo lỡ lên qua vai ra vẻ một đàn chị ngổ ngáo híp mắt nhìn về phía cửa nhà vệ sinh. Vừa hay cánh cửa liền bật mở, người đàn ông bước ra đi về phía bàn rót nước.
“Vũ Tuấn Phong!” Cô vừa gọi tên anh vừa bình bịch bước lại, hất cằm vênh mặt ngồi xuống ghế.
“Em sao vậy?” Tuấn Phong tỏ ra thản nhiên hỏi.
Thái độ thờ ơ lại khiến Gia Ly muốn tức hộc máu: “Chúng ta cần thẳng thắn nói chuyện.”
Tuấn Phong ngồi xuống đối diện cô gật đầu đáp ứng: “Được, em nói đi.”
[Mẹ kiếp, người cần nói không phải anh hay sao?] Gia Ly nghiến răng: “Anh đang giận em chuyện gì?”
“Anh không giận, chỉ chọc tức em.” Tuấn Phong gác hai chân lên nhau rất hồn nhiên trả lời.
Đủ thẳng thắn và quá thành thật.
“... Chuyện như thế mà anh cũng nghĩ ra được?” Gia Ly ấm ức đứng lên chỉ tay vào mặt Tuấn Phong, ngực cô phập phồng: “Được lắm, tự nhiên em lại cũng muốn chọc tức anh. Em đi một lát.”
Anh thích so đo? Xem ai thù dai liều lĩnh hơn ai?
“Ly!” Tuấn Phong mỉm cười gọi nhưng Gia Ly đã uất ức xoay người sắp ra tới cửa rồi. Cô chẳng thèm đáp lại lời anh dứt khoát mở cửa bước ra ngoài.
Minh Châu ở trong phòng tháo tai nghe ra bật cười sung sướng. Cô ta đi tới trước gương bắt đầu tỉ mỉ trang điểm cho chính mình, lát sau mặc một chiếc váy thật quyến rũ. Cô ta quay vài vòng tự ngắm chính mình gật gù hài lòng.
“Gia Ly, mày đúng là đồ ngốc. Bây giờ tao sẽ tiễn thằng chồng tật nguyền của mày một đoạn đường. Mày đi chơi về sẽ được nhận một món quà cực kỳ lớn, tội danh mưu sát chồng có trời cũng không cứu nổi mày.” Minh Châu cầm lọ sứ mà Xuân Lan giao, đổ toàn bộ chất lỏng bên trong vào cốc nước cam khuấy đều.
Xong xuôi cô ta õng ẹo đi xuống căn phòng của Tuấn Phong.
Lúc này Gia Ly lại đang lang thang trên đường, lòng cô nóng như lửa đốt. Vụ cãi nhau vừa rồi chính là hai người đang tương kế tựu kế tạo cơ hội cho Minh Châu ra tay. Cô chính là đang đặt cược, bởi vì căn phòng ấy đã từng được lục soát rất kỹ nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì nên mới không chắc chắn việc Minh Châu có phải là người hạ độc được cử đến hay không. Cần phải liều mạng để dẫn dụ kẻ đứng sau hành động.
“Gia Ly!” Đột nhiên có kẻ quát lên làm Gia Ly giật bắn mình. Cô ngước mặt nhìn lại thì thấy Quốc Dũng với gương mặt sưng vù đang đi cùng Xuân Lan, theo sau mẹ con họ còn có vài tên vệ sĩ dáng vẻ hung dữ.
Bọn họ đang chuẩn bị vào khách sạn Vian gặp Hoàng Minh. Nhưng Quốc Dũng vừa trông thấy Gia Ly đã lập tức nổi điên tập tễnh lao về phía cô. Anh ta muốn báo thù chuyện lần trước, chỉ sợ là lần này sau khi gặp Hoàng Minh anh ta sẽ không còn cơ hội nữa.
“Gia Ly! Cô đứng lại đó cho tôi! Cô dám dở trò chơi khăm tôi, cô chán sống rồi phải không, để tôi giúp cô.” Quốc Dũng gào lên khiến rất nhiều người chú ý.
Gia Ly nhếch môi cười châm chọc, nhìn anh ta giống như nhìn một kẻ điên mới trốn viện. Cô lại nhìn Xuân Lan vui vẻ nói: “Con trai bà quên chưa uống thuốc phải không?”
Xuân Lan điềm tĩnh vẫy tay nói với vệ sĩ: “Bắt nó lại, đi thôi, ông chủ của các người đang chờ.”
Quốc Dũng không chịu càng gào to: “Các người bắt tôi làm gì? Muốn bắt thì bắt thêm cả người phụ nữ kia! Cô ta chính là một kẻ có tiền đấy, rất nhiều tiền.”
“Nếu các người không bắt cô ta, đợi đến khi cô ta báo cảnh sát rồi đừng trách tôi không nhắc trước.”
Sắc mặt của mấy gã vệ sĩ vẫn không có chút thay đổi nào. Đôi tay như chiếc kìm cứng rắn giữ cứng lấy hai tay cánh anh ta. Bọ họ nhận lệnh mời mẹ con Xuân Lan, người khác không có liên quan thì bắt làm gì.
“Chát!” Xuân Lan vung tay tát thẳng vào mặt Quốc Dũng rồi ra lệnh: “Đi thôi!”
“Mẹ vừa làm cái quái gì vậy?”
Xuân Lan mệt mỏi day thái dương, đầu bà ta đau như búa bổ đến cả thở thôi cũng thấy khó khăn. Bà ta thật sự không nhịn được, phẫn nộ quát: “Câm miệng!”
Quốc Dũng kêu lên: “Mẹ chả nhẽ mẹ không biết sao? Chúng ta gặp người kia lành ít dữ nhiều…”
Xuân Lan không thể nhịn được nữa, nâng tay tát vào mặt anh ta thêm một lần nữa.
Quốc Dũng liếm khóe môi rớm máu, không dám tin nhìn bà ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]