Minh Châu gõ cửa, sau một hồi không có người đáp, cô ta tự động đẩy cửa ra bước vào.
Giọng nói ngọt ngào vang lên: “Có ai không? Anh Phong ơi!”
Tuấn Phong ngồi trên ghế bất động như bức tượng chẳng thèm đáp lời cô ả.
Căn phòng chỉ bật duy nhất bóng đèn ngủ màu vàng trong góc phòng, Minh Châu liếc một vòng mới thấy được anh. Căn bản là cô ta chăm chú nhìn lên giường, tiếc là người ta lại ngồi mãi gần cửa sổ hơi khuất tầm nhìn.
“Anh ngồi ở đây sao em gọi lại không lên tiếng.” Cô ả bước vào phòng tiện tay chốt cửa lại ra vẻ trách móc. “Em mang cho anh cốc nước cam.”
“Khi nãy em gặp Gia Ly ngoài cầu thang, cậu ấy rất tức giận. Còn lớn tiếng nói rằng bản thân anh đã tàn tật như vậy còn không biết suy nghĩ.” Minh Châu thở dài đặt cốc nước trên bàn rồi ngồi xuống đối diện Tuấn Phong ra vẻ quan tâm an ủi: “Anh cũng đừng buồn. Vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường, huống chi tính cách Gia Ly vốn ích kỷ, nói năng không biết suy nghĩ. Anh đấy, nếu như đã xác định lấy cậu ấy thì cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hoặc là muốn thay đổi, thì em có thể giúp.”
Thấy người đàn ông vẫn không nói gì, Minh Châu có chút thất vọng. Cô ta đã cho người đàn ông này cơ hội để được sống, mà anh lại không nhận, đã hạ mình chấp nhận một tên tàn tật để miễn cưỡng bước chân vào nhà họ Vũ, tuy nhiên người ta rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-co-vo-tong-giam-doc/2526255/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.