Sydel cầm theo đũa và thìa gỗ, theo hướng người hầu chỉ mà đi tới phòng phía nam.
“Két ——“
Cô thản nhiên đẩy cửa bước vào, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
“Chào buổi tối.” Sydel cười tươi chào hỏi tộc trưởng, tự nhiên tiến lại gần.
Thấy bên cạnh bàn không còn chỗ ngồi, cô tiện tay kéo một chiếc đệm từ bên cạnh, tự nhiên ngồi xuống bên bàn ăn.
Hành động của cô cực kỳ thành thạo, trơn tru như mây trôi nước chảy.
Sydel quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn.
Ngoài cơm trắng, dưa muối và củ cải muối, còn có canh cá đặc sệt màu trắng sữa, thịt hầm khoai môn và củ cải, tôm chiên, bánh mì và tempura hấp...
Trông có vẻ khá thịnh soạn.
Sydel lấy bộ dụng cụ ăn của mình ra, nghiêng đầu cười với tộc trưởng đang ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm: “Tộc trưởng đại nhân, sao ngài không tiếp tục dùng bữa?”
“Nhìn xem những món này ngon biết bao,” Cô thật lòng khen ngợi một câu, rồi gắp miếng cá vào bát của tộc trưởng: “Ăn nhiều chút nhé.”
Tộc trưởng: “...”
Người hầu: “...”
“Tộc trưởng không chào đón người ngoài như tôi sao?” Thấy ông ta vẫn chưa động đũa, Sydel thở dài: “Chẳng lẽ tôi đến thăm quá đột ngột rồi sao? Nhưng ở nơi đất khách, chỉ khi gặp được ngài tôi mới vơi đi nỗi nhớ quê hương.”
Tộc trưởng: “...”
Đây gọi là đến thăm sao? Có ai đến thăm mà chọn đúng giờ cơm, lại còn mang theo dụng cụ ăn riêng không??
Trước sự lúng túng của tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-sinh-ton-trong-the-gioi-truyen-la-khap-noi-/3734544/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.