🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Việc “nhịn ăn” này không bị sự phản đối của mọi người.

Tộc trưởng đập bàn đưa ra quyết định, những người khác đều cúi đầu, Sydel là người ngoài, cũng không thể nói gì thêm.

Thập Thất được hai tỳ nữ dẫn đi, rời khỏi nơi ở của tộc trưởng.

Đến nơi mà họ gọi là “Hư Thần cư”.

Một đám binh lính vây quanh, theo sát vu nữ, canh giữ lối ra vào của “Hư Thần Cư”.

Sydel nhìn họ rời đi, rồi nhìn về phía tộc trưởng, chỉ thấy ông ta tỏ ra nghiêm nghị, sắc mặt có phần hốc hác và bất an, dường như đang lo lắng.

Nhưng khi chú ý đến ánh mắt của Sydel, ông ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ uy nghiêm trước đó, bước xuống, gật đầu ra hiệu với Sydel: “Thập Thất tiên sinh, trời đã tối, ngươi hãy về phòng nghỉ ngơi đi.”

Nói xong câu này, tộc trưởng chắp tay sau lưng rời khỏi tiền sảnh.

Nhà của tộc trưởng rất lớn, phía sau còn nối liền với cả một khoảng sân, căn phòng mà “Thập Thất tiên sinh” đang ở nhờ nằm ở sân sau nhà tộc trưởng.

Tất nhiên Sydel không làm như lời ông ta nói là trở về phòng nghỉ ngơi.

Cô bước vài bước theo sau, bắt đầu hỏi tộc trưởng về những thông tin quan trọng——

Ví dụ như làng Hư Thần, vu nữ, hiến tế...

Nhưng Sydel nhanh chóng phát hiện, bất kể cô nói gì, tộc trưởng chỉ thở dài lắc đầu.

Hỏi đi hỏi lại những câu giống nhau, tộc trưởng còn nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, dường như cảm thấy rất kỳ lạ khi “Thập Thất” chỉ là một người ở nhờ mà lại tò mò đến vậy.

Sydel không khai thác được thông tin có giá trị từ tộc trưởng, cô đứng trong sân một lúc, ngẩng đầu nhìn trời đang dần tối, quyết định không ra ngoài dạo nữa, trước tiên lục soát nhà tộc trưởng một lượt rồi tính.

Trên đường trở về sau khi hoán đổi thân phận với Thập Thất, Sydel đã đi vòng quanh, nắm được đại khái bố cục của cả ngôi làng.

Làng Hư Thần thực sự không lớn, chỉ có khoảng ba bốn chục hộ gia đình.

Nhưng muốn từ ngần ấy gia đình xâu chuỗi sự thật về sự diệt vong của làng Hư Thần năm đó, có vẻ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Hơn nữa...

Lão già đó còn không cho vu nữ ăn cơm!

Nếu đợi đến khi cô tìm ra manh mối, quay lại cứu Thập Thất, mà người ta đói đến mức không còn sức để đi, thì làm sao rời khỏi nơi quỷ quái này được.

Cô cũng không chắc mình có thể cõng cậu ta được không.

Lão tộc trưởng làng Hư Thần này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt đẹp gì...!

Tộc trưởng lắc đầu, bước đi xa dần.

Sydel đứng phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng của ông ta, tộc trưởng đi được hai bước, không nhịn được, hắt hơi một cái.

“Sao vậy nhỉ?” Tộc trưởng khó hiểu lẩm bẩm một câu.

Đi thêm hai bước, lại hắt hơi một cái.

Tộc trưởng: “...”

Chẳng lẽ mặc ít áo quá?

Ông ta vội vàng tăng tốc bước vào nhà.

Đợi đến khi tộc trưởng hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn, Sydel mới bắt đầu hành động.

Sân nhà tộc trưởng khá rộng, nhưng người hầu không nhiều, cô đi vòng quanh nhà hai vòng, dạo khắp sân, mới bắt gặp một tỳ nữ.

Tỳ nữ đi dép gỗ, mặc kimono truyền thống, tóc đen búi cao, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.

Cô ta cúi đầu, trên tay cầm một khay gỗ, bước nhỏ đi trên hành lang.

Sau khi Sydel tiến lên bắt chuyện, không chỉ biết được vị trí phòng ở của “Thập Thất”, mà còn biết cô ta đang mang bữa tối đến cho mình.

“Đây là thức ăn nhà bếp mới nấu, mời ngài thưởng thức.”



Trở về phòng, tỳ nữ cúi người, đặt khay gỗ trước mặt Sydel với thái độ cung kính.

Cử chỉ của cô ta thể hiện lễ nghi truyền thống, trông còn có vài phần thanh lịch, cứ như đang bày biện sơn hào hải vị.

Sydel vốn không có tâm trạng ăn uống, nhưng bị dạng vẻ truyền thống này khơi gợi chút tò mò.

Khi cô mở nắp đậy trên khay gỗ, chỉ thấy——

Một bát cơm nhỏ, lượng ít đến đáng thương, chỉ khoảng bằng một nắm tay.

Một bát nước trong, một đĩa nhỏ củ cải muối, vài con cá trích nhỏ tỏa mùi tanh.

Hết rồi.

Sydel: “...”

Cô ngẩng đầu, yên lặng nhìn tỳ nữ trước mặt.

Tỳ nữ yên lặng cúi đầu, không nói gì, dường như chuẩn bị đợi vị “khách quý” trước mặt dùng xong bữa để dọn dẹp bát đũa, mang về nhà bếp.

Bầu không khí im lặng kéo dài nửa phút.

Sydel không nhịn được, nói: “Tối nay... tôi chỉ ăn những thứ này thôi sao?”

Ăn những thứ này với không ăn có gì khác nhau chứ??

Nghe vậy, tỳ nữ ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn Sydel: “Vâng, chẳng lẽ Thập Thất tiên sinh...cảm thấy không đủ ăn sao?”

Cô ta tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Cơm trắng này, còn có cá trích và canh miso... đều là những thứ mà người hầu chúng tôi không được ăn, bình thường chỉ dùng để tiếp đãi khách quý.”

Sydel: “...”

Cô im lặng một lúc, vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng nói: “Canh này trông giống nước lã thật đấy.”

Tỳ nữ im lặng, hình như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào: “...”

Vài phút sau, cô ta phản ứng lại, hoảng hốt ngẩng đầu: “Đại nhân cho rằng thức ăn thế này là do chúng tôi thờ ơ tiếp đón ngài sao?”

“Nhưng, nhưng mà, trước đây ngài cũng ăn giống như vậy mà!”

Sydel nhớ lại trong sổ tay, người lãng khách ban đầu còn khen ngợi dân làng Hư Thần hiếu khách, tộc trưởng nhiệt tình, nơi đây như chốn bồng lai... Cô bắt đầu nghi ngờ bản thân——

Có lẽ, có thể, có khả năng, cuộc sống ở Nhật Bản trăm năm trước chính là kham khổ như vậy??

Sydel chớp mắt, nhìn vào mắt tỳ nữ, nghiêm túc hỏi: “Thức ăn mà tộc trưởng đại nhân ăn có giống tôi không?”

Tỳ nữ sững sờ, khẽ lắc đầu: “Không, tộc trưởng đại nhân... tộc trưởng đại nhân có bếp riêng, khác với ngài và những người hầu chúng tôi...”

Sydel: “Vậy tộc trưởng của các cô cũng là loại chẳng ra gì...”

Tỳ nữ sững sờ, miệng há hốc, dường như không dám hiểu tại sao vị khách quý trước mặt lại đột nhiên mắng người. Cô ta ngơ ngác đáp: “Dạ?”

Sydel: “…Không, cô nghe nhầm rồi, tôi định nói là—“

Hỏng rồi, vừa nãy không kìm chế được, lỡ lời mất rồi.

Vì cô lén chửi sau lưng lão già tộc trưởng đó quá nhiều nên mới nhất thời không nhịn được mà lỡ lời trước mặt người hầu của ông ta.

Nhưng không sao, Sydel vẫn còn cách để sửa chữa.

“Cô giỏi lắm!” Sydel giận dữ đập bàn, quyết định ra đòn phủ đầu: “Ta là khách quý của làng Hư Thần các người, hôm nay lại phải chạy đôn chạy đáo cả ngày, vậy mà tộc trưởng các người lại cho ta ăn thứ này sao?!”

“Quá vô lý, quá tàn nhẫn! Các người có biết tiếp đãi khách không hả? Có còn chút lương tâm nào không?? Có tin ta sẽ ra ngoài nói với cả xã hội rằng các người ngược đãi người ngoài làng thế nào không?!”

Tỳ nữ: “??”

Suy nghĩ của cô ta bắt đầu hỗn loạn, vẻ mặt mơ hồ, ngơ ngác nhìn Sydel, người đang giận dữ đập bàn đứng dậy.

Dường như hoàn toàn không hiểu nổi người này nữa.

Không, hoặc là nói—

Tỳ nữ chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy.



Thản nhiên và rất tự tin.

Tỳ nữ: “Ngài…”

Cô ta ngập ngừng muốn nói, biểu cảm bắt đầu có chút tức giận.

Nhưng Sydel cắt ngang lời cô ta.

Cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống tỳ nữ, xua tay tỏ ra miễn cưỡng chấp nhận: “Không sao, ta tha thứ cho sự bất kính của làng các người đối với ta…”

“Chỉ cần các người có thể sửa sai.” Sydel trầm ngâm giây lát, rồi bồi thêm một câu: "Phải rồi, tộc trưởng của các người giờ vẫn đang ăn tối phải không?"

Tỳ nữ: "..."

Cuối cùng, cô ta vẫn chỉ cho Sydel nơi tổng trưởng dùng bữa.

"Tộc trưởng đại nhân đang dùng bữa ở sảnh phía nam." Tỳ nữ nói: "Chúng tôi không có lệnh, không thể tự tiện dẫn người đến đó. Quý khách cứ tùy ý."

Trong lời nói còn mang thái độ không tình nguyện.

"Không sao." Sydel giả vờ như không nghe ra, mỉm cười nói: "Vậy thì ta sẽ đi dùng bữa cùng tộc trưởng đại nhân."

"Chắc hẳn ông ấy sẽ hoan nghênh ta—"

Ánh mắt Sydel không thay đổi, cười càng tươi, vui vẻ đi về hướng tỳ nữ vừa chỉ.

...

Hoàng hôn buông xuống, mặt trăng treo trên bầu trời đêm.

Hư Thần Cư.

Chỗ gọi là Hư Thần Cư, thực chất chỉ là một đền thờ có cấu trúc phức tạp.

Dưới đền thờ, còn có một nhà tù bí mật.

Hiện tại, Thập Thất đang bị giam trong nhà tù đó.

Cổ tay và mắt cá chân của cậu ta đều bị xích bằng sợi dây xích màu đen, dây xích có một độ dài nhất định, nối liền với ghế sắt.

Cậu ta hoàn toàn bị nhốt ở đây.

Dây xích rất nặng, chất liệu cũng thô ráp.

Chỉ bị xích có gần nửa ngày mà da thịt đã bị mài mòn đến đỏ rát.

Ngón tay cậu ta chạm vào chiếc khóa sắt lạnh lẽo, chán nản ngẩng đầu lên, bắt đầu đờ đẫn.

Nhà tù nằm dưới lòng đất, Thập Thất ngồi đây, đến cả mặt trăng cũng không thấy được.

Cậu ta ngây người một lúc, bỗng nghe thấy có tiếng động nhỏ vang lên từ hành lang bên cạnh.

Thập Thất ngước lên nhìn, thấy một tỳ nữ đi tới.

Là cô gái mặt tròn tên "Gia Tử".

Gia Tử mở cửa nhà tù, mang khay thức ăn vào, mở nắp đậy ra, đặt xuống, cúi người trước Thập Thất với vẻ áy náy: "Thành thật xin lỗi, Thần tử đại nhân!"

"Để chuẩn bị cho lễ tế diễn ra bảy ngày sau, ngài phải nhanh chóng giảm cân, nên từ giờ chúng tôi chỉ có thể cung cấp nước lã cho ngài..."

Gia Tử cắn môi, rụt rè an ủi: "Nhưng ngài cũng đừng quá buồn bực. Dù không cần nhịn ăn thì ba ngày trước khi lễ tế bắt đầu, ngài vẫn phải "thanh lọc" cơ thể, đến lúc đó, ngay cả nước cũng không được uống."

Ý là, giờ còn có nước uống đã là may lắm rồi.

Vài ngày nữa, ngay cả nước cũng không có mà uống.

Thập Thất: "..."

Gia Tử cúi chào lần nữa, rồi quay người rời khỏi nhà tù.

Thập Thất nhìn bát nước trước mặt, rơi vào trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.