Đúng lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, một mùi nước hoa quen thuộc cùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên từ bên cạnh.
“Em có khỏe không?”
Tôi xoay người, cố đè nén sự hốt hoảng dấy lên trong lòng, nhìn về phía ánh mắt kia tràn đầy đau đớn, khẽ gật đầu “Rất tốt, còn anh?”
Dường như sự bình tĩnh của tôi khiến cho nỗi đau đớn trong mắt người đàn ông kia tăng thêm mấy phần, Lê Trạch quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giống như cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên vững vàng, “Rất khỏe.”
Tôi ngửa đầu nhìn gò má gầy gò tái nhợt đến dị thường của hắn, trong lòng có chút xót xa, “Sức khỏe anh hồi phục thế nào rồi?”
Nghe được sự quan tâm trong giọng nói của tôi, khóe miệng Lê Trạch hơi nhếch lên, cũng lộ ra chút khổ sở, “Không chết được.”
Lòng tôi run lên một cái, không để lại dấu vết lui hai bước giữ vững khoảng cách nhất định với hắn, sau đó cả hai nhìn nhau chẳng nói gì.
Lê Trạch vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc sau tôi có điện thoại, ánh mắt của hắn trong nháy mắt đạm đi một chút.
Tôi cảm thấy bầu không khí lúng túng dị thường, muốn phá tan sự im lặng, lại thật không biết phải mở miệng thế nào, sau khi hắn gọi cú điện thoại kia cho Ngũ Gia, sau khi hắn phờ phạc xuất hiện tại nơi này, lại thấy tôi cùng người đàn ông khác hôn nhau đến kích tình, đến nóng bỏng, tôi vẫn không hạ được quyết tâm phải đối xử quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kich-tieu-lat-tieu/3058281/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.