Sau giờ ngọ nhàn nhã, ánh nắng ôn hòa rọi vào, tôi ngồi trên ghế dựa, tay trái cầm ly cà phê nồng đậm hương thơm, tay phải cầm một quyển tiểu thuyết. Cuộc sống như thế này thật không còn gì bằng, nếu không phải trong lòng có chút phiền não thì tôi cảm thấy cuộc sống của mình đúng là viên mãn.
Buổi sáng Bạch Tấn đần độn phán một câu “Hàn Dục thích em” làm cho đầu tôi như muốn rớt xuống. Lúc đầu khi Hoàng Vũ hỏi tôi đã làm mặt dày nói hắn có thể có một chút thích tôi, nhưng những lời từ miệng của Bạch Tấn lại làm cho lòng hung hăng của tôi bị chùn xuống.
Lấy lại tinh thần tôi trố mắt hỏi hắn làm sao hắn nhìn ra được, hắn nhìn ra lúc nào, thế nhưng hắn lại im lặng không nói, cuối cùng lại nói một câu “cảm giác.” Sau đó Hoàng Vũ trở lại, hai người liền vào thư phòng cho tới bây giờ còn chưa ra ngoài.
Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chần chừ một lúc mới gọi một cú điện thoại, điện thoại chỉ vang hai tiếng liền có người người bắt máy, khóe miệng tôi nhếch lên có chút đắc ý, rõ ràng người bên kia đang chờ điện thoại của tôi.
“A lô?” Âm thanh dồi dào từ tính, cảm giác tê dại trong lòng tôi từ từ nảy sinh.
“Đang ở đâu, làm gì vậy?“ Tôi nghiêng người dựa vào ghế, lười biếng mở miệng.
“Ở đây, công việc, cô có khỏe không?”
“Anh chỉ là cái gì?” Tôi nhìn vào cửa sổ thủy tinh làm mặt quỷ, thấy bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kich-tieu-lat-tieu/3058278/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.