Tôi biết buổi tối Hoàng Vũ có nhiệm vụ, thời điểm nhận lấy điện thoại, nỗi sợ hãi trong lòng tôi không ngừng tăng cao. Bất quá cũng có chút may mắn, bằng không anh ấy nhận được điện thoại của tôi nhất định sẽ cùng Ngũ Gia thỏa hiệp, hiện tại điện thoại không liên lạc được cũng không thể trách tôi.
Nhưng tôi còn quá non nớt, cũng quên mất nếu đi lên con đường này sẽ không có ai chịu giảng đạo lý với mình cả, Ngũ Gia nghe được lời tôi nói…, cười nhạt một tiếng, sau đó thổi ra một vòng khói thật to, một lát sau mới mở miệng “Tiểu Hạt Tiêu thật càng ngày càng mặn mà, thời điểm ban đầu ngươi ở đây bên cạnh A Trạch ta thấy mấy anh em cũng đã thấy thèm, không biết tối nay có thể để cho bọn họ ăn đỡ thèm không đây?”
Trong phút chốc tôi cứng họng, cố gắng để cho mình không biểu hiện quá mức kinh hoảng, nhưng quả đấm nắm chặt đã ức chế không được bắt đầu run rẩy, tôi tin ánh mắt của tôi đã triệt để bán đứng mình, bởi vì tôi nhận thấy mấy người đàn ông trong phòng trong mắt tràn đầy nụ cười, là vẻ mặt hài lòng khi thấy con mồi đang hốt hoảng.
Tôi thấy tay Ngũ Gia từ từ nâng lên, thời điểm đang chuẩn bị liều chết chạy trốn thì cửa bị đẩy ra, một người đàn ông áo đen cầm điện thoại đi vào, trực tiếp đi tới ngay chính giữa, trước nhìn tôi một cái sau đó mới che điện thoại hướng Ngũ Gia hạ thấp giọng nói “Ngũ Gia, điện thoại của A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kich-tieu-lat-tieu/3058276/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.