Cơ Tắc đứng lại trước mặt Triệu Chi Chi, mắt lướt qua nàng, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Y phục rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mũi lấm lem, đôi tay gầy guộc đang cầm chiếc bát gốm rỗng.
Đôi mắt long lanh kia giờ đã sưng húp, có lẽ vì khóc nên mới sưng, không biết đã khóc bao lâu rồi, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn.
Khi nhìn thấy hắn, nàng giật mình, theo bản năng tránh đi, lau nước mắt và bùn đất trên mặt mình, hai má bên trắng bên đen, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay càng thêm sự chật vật.
Cơ Tắc cúi người nâng khuôn mặt nàng lên, nhìn nàng thật sâu, như thể vừa nhìn thấy một lỗ hổng trên mặt nàng.
Triệu Chi Chi xấu hổ né tránh ánh mắt của Cơ Tắc.
Mất mặt, thật là mất mặt.
Nhìn nàng lúc này chắc là xấu lắm.
Cơ Tắc bắt được biểu cảm của nàng, mím chặt môi hơn.
Hai người ăn ý im lặng trong bầu không khí yên tĩnh, cả hai không ai lên tiếng cả.
Cơ Tắc đưa Triệu Chi Chi trở lại căn phòng nhỏ ở Nam Đằng Lâu.
Nước trong túi nước là dùng để uống, Cơ Tắc đổ hết ra ngoài, dùng nó để lau mặt cho Triệu Chi Chi.
Tiểu cô nương rất ngoan ngoãn, an tĩnh ngồi đối diện với hắn, dù động tác của hắn có mạnh hơn một chút và làm nàng đau đi chăng nữa thì nàng cũng chỉ thở một hơi thật nhẹ.
Cơ Tắc thấy sự tức giận trong lòng không cẩn thận lại bộc phát ra ngoài, hắn kịp thời giảm lực ngón tay, giống như lau đồ sứ quý giá, lau từng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-tieu-thiep-cua-thai-tu/3892342/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.