Nàng vuốt ve hai hàng lông mày như lưỡi kiếm của hắnn, "Nghĩ đến phiền muộn cũng vô dụng, không bằng thuận theo tự nhiên."
Cơ Tắc bật cười: "Được không?"
“Đương nhiên là được.” Nàng nói, “Chỉ cần được ăn no mặc ấm thì không có gì là không qua được”.
Cơ Tắc lặng lẽ hé một mắt ra, đôi mắt trong suốt của thiếu nữ nhìn chằm chằm hắn, long lanh như những vì sao, hắn mở mắt ra cũng không nhắm lại nữa.
Khi nàng nói chuyện đều chậm rãi và nhẹ nhàng, với một nét mặt đơn giản, chỉ mỉm cười.
Nàng đang nói về những bữa ăn như thể nàng đã ăn vào bụng rồi.
Nói về đồ ăn, nàng có thể nói tới một ngày.
Đôi khi nàng còn nói về hai cái nô đang hầu hạ bên cạnh nàng.
Một hòa thượng, một nô tì, một người gầy như củi, một người béo như trâu, bọn họ thì luôn cãi nhau.
Nàng rất thích hai nô bộc của mình.
Nàng nói rằng nếu không có họ thì ngày nào nàng cũng sẽ khóc mất.
"Hôm nay ta muốn về sớm."
"Được."
"Bộ y phục kia của ngươi đã được vá lại, ngày mai ta sẽ mang nó tới."
Nàng đang nói về bộ y phục mà hắn đã mặc trên xe của Quý Hành lúc đầu, sau khi hắn vứt nó đi, Chiêu Minh lại tìm thêm một vài bộ áo ngoài khác.
Nàng chưa bao giờ nghi ngờ, bởi vì nàng nghĩ rằng trước đó hắn đã đem túi của mình vào Vân Đài các, vì vậy hắn mới có thể thay y phục mỗi ngày.
Nàng nhặt chiếc áo hắn ném lại, nó có vài cái lỗ lớn, nàng nghĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-tieu-thiep-cua-thai-tu/3892341/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.