🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 (1) 

 Tiên thác. 

 Động tĩnh bên trong đột nhiên biến mất. 

 Cho dù là lão bối tu tiên giả cũng không cách nào cảm ứng được động tĩnh bên trong tiên thác. 

 “Tiên thác đã rất lâu không có động tĩnh gì, chẳng lẽ tu tiên giả bên trong đã ngã xuống?” 

 “Từ xưa đến nay vẫn chưa có tu tiên giả nào có thể sống sót đi ra từ trong tiên thác, ngay cả Tiên Vương cũng không dám mạo phạm nơi này, nghe nói chỗ này là chỗ tọa hóa của Chí Tôn.” 

 “Cho dù hắn có thể sống sót rời khỏi tiên thác thì chỉ sợ cũng rất khó sống thoát khỏi bao vây bên ngoài.” 

 Xung quanh tiên thác đã bố trí cấm chế không gian, còn có cường giả của Thái Thượng Tiên Cung và Thanh Hư Động Thiên, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cho Trần Mục rời đi. 

 Trên tiên hạc, Ôn Huyền Âm nhìn chăm chú vào tiên thác, nàng ta muốn nhìn thấy vị thiên kiêu đến từ nhân gian này. 

 Mộ Hồng Liên khẽ cau mày liễu, nàng ta có chút lo lắng không biết tại sao, lo sợ Trần Mục gặp chuyện, rõ ràng không nên có loại lo lắng này mới phải. 

 Tiêu Đằng cũng không muốn Trần Mục chết trong tiên thác, hắn mang theo sát khí muốn tự mình báo thù. 

 Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua. 

 Tiên thác khôi phục vẻ yên tĩnh ngày trước. 

 Ôn Huyền Âm mất kiên nhẫn, trên người nàng ta vẫn còn nhiệm vụ khác nên cưỡi tiên hạc rời đi. 

 Bảy ngày sau, rất nhiều thế lực tu tiên giả rời khỏi, bọn họ cho rằng Trần Mục đã ngã xuống, cho dù hắn còn sống thì cũng không thể sống sót trở ra. 

 Mộ Thanh Vân lắc đầu: “Hồng Liên, chúng ta vẫn nên quay về trước, hắn chết trong đó cũng tốt, nếu như còn sống ra ngoài thì e là rất nguy hiểm!” 

 Mộ Hồng Liên hiểu ý của phụ thân, nếu như Trần Mục có thể sống sót trở ra đủ để chứng minh sự cường đại của hắn, cho dù ở đây có thiên la địa võng cũng có thể không ngăn nổi hắn, nếu như Xích Thành Động Thiên còn nán lại ở đây thì rất có thể vào thế khó xử, bây giờ rời đi là lựa chọn sáng suốt nhất. 

 Mộ Thanh Vân lệnh cho các đệ tử tiểu bối ở lại, ông ta dẫn theo cường giả của Xích Thành Động Thiên rời đi. 

 Cường giả của Tử Vi Động Thiên và Nam Cung gia lần lượt rời khỏi, Ôn Huyền Âm truy sát Ma Đồng đến Vũ Châu, Ma Thần có thể ở Vũ Châu. 

 Rất nhiều thế lực đều lần lượt rời khỏi, chỉ để lại một số tai mắt để dễ dàng nắm rõ tình hình của tiên thác. 

 Tiên thuyền của Thái Thượng Tiên Cung dừng ở tiên thác, lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm vào cửa động, bọn họ quyết tâm phải đối phó với Trần Mục, chiến thuyền của La Phù Động Thiên cũng ở đó, bọn họ cũng muốn giúp Thanh Hư Động Thiên diệt trừ Trần Mục. 

 Thanh Hư Động Thiên, La Phù Động Thiên, Thái Thượng Tiên Cung đóng quân ở phụ cận tiên thác, bọn họ sát sao theo dõi tiên thác, ngay cả con ruồi cũng không lọt qua được. 

 Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung chia nhau ở xung quanh tiên thác, tay bọn họ cầm trận kỳ kim sắc cao cả trượng, trận kỳ này không chỉ có thể phong tỏa không gian mà còn có thể tạo thành sát trận, cường giả Kiếm Thần rơi vào trong trận thì cũng hồn phi phách tán. 

 Động thiên khác bên trong tiên thác. 

 Trần Mục ngồi xếp bằng trong sơn động rộng lớn, sau khi hắn phục dụng Tam Kiếp Tiên Đan, lượng lớn vật chất tiên đạo tràn vào khắp toàn thân, phù văn trải đầy nhục thân. 

 Tam Kiếp Tiên Đan chứa đựng lượng lớn tiên lực, bản mệnh kiếm tăng vọt, trải qua luyện hóa hơn nửa tháng, bản mệnh kiếm đã đột phá bốn ngàn trượng và vẫn đang tăng lên không ngừng. 

 Dưới sự nuôi dưỡng của tiên đan Hồng Mông Thụ đã trưởng thành khỏe mạnh, mặc dù nó vẫn chưa trở thành đạo binh chân chính nhưng uy lực không yếu hơn so với Thanh Vân kiếm. 

 Thần hồn của Trần Mục nhìn vào bên trong, hắn nhìn thấy huyết nhục hiện lên ánh sáng trong suốt, đó là đường văn quy tắc, mỗi giọt máu trong cơ thể đều là bảo dược, chứa đựng năng lượng vô hạn. 

 Khi hấp thụ luyện hóa tiên đan, tiên lực của Trần Mục càng lúc càng mạnh, hơn nữa toàn bộ đều chuyển hóa thành Hồng Mông tiên lực, lúc giơ tay nhấc chân cũng chấn động thiên địa. 

 Ba tháng sau. 

 Tiên thác đột nhiên chấn động. 

 Dòng chảy thác nước đột nhiên biến mất, cửa động sâu thẳm tĩnh mịch, tu tiên giả xung quanh đều bị chấn động, lũ lượt bay lên không trung,toàn bộ đều nhìn chăm chú vào cửa động. 

 Tiên thác chảy vô số năm trước giờ vẫn chưa từng bị đứt đoạn, loại tình huống này bọn họ chưa từng nhìn thấy, tu tiên giả xung quanh đều có vẻ mặt căng cứng. 

 Lão giả tóc trắng của Thái Thượng Tiên Cung giẫm không bước đi, ông ta đứng chắp tay, ánh mắt sáng như đuốc, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Khởi động sát trận!” 

 Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung tay cầm trận kỳ, bọn họ cùng lúc thôi động trận kỳ, trận kỳ quay cuồng, sau đó bắn ra mấy chục tia kim quang, kim quang tương liên lẫn nhau giống như thiên la địa võng bao trùm tiên thác, tràn ngập sát ý. 

 Bên trong tiên thác. 

 Trần Mục luyện hóa Tam Kiếp Tiên Đan. 

 Hắn lấy hồ lô bảy màu xuống, trong hồ lô có năng lượng thuần khiết nhất giữa thiên địa, đây là một món chí bảo, hiện giờ là vật vô chủ, để ở đây thì quá lãng phí. 


 Trần Mục bước xuống bậc thang, bước ra ngoài tiên thác, thế nhưng vừa đi được vài bước đã phát giác được quỷ dị, con đường trở về rất nhẹ nhàng, nhưng hắn cảm nhận được thời gian đang trôi đi. 

 Thời gian xung quanh vốn không hề thay đổi, nhưng thời gian trong cơ thể Trần Mục lại trôi đi nhanh chóng, dường như hắn đang dạo bước trong dòng sông Thời Gian, mỗi một bước bước đi đều là tháng năm dài đằng đẵng. 

 Kinh văn viễn cổ hiện lên, Trần Mục có Bất Diệt Kinh và Bất hủ Pháp bảo hộ, thời gian không thể làm tổn thương đến hắn, nhưng mà sinh linh khác chắc chắn sẽ gặp nạn. 

 “Chẳng trách bọn họ lại không thể rời khỏi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.