Trần Mục đột nhiên hiểu ra, hóa ra trước kia những tu tiên giả đó bị tước đoạt thời gian, hắn đột ngột phát hiện lối ra của thông đạo tiên thác cũng là điểm cuối của thời gian.
Kinh văn viễn cổ đang ngăn chặn sự chảy trôi của thời gian, Trần Mục có thể cảm nhận được thời gian của hắn cũng đang trôi đi, chỉ là hắn quá mạnh nên loại chảy trôi này không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Trần Mục dừng lại trong thông đạo, hắn nhắm hai mắt lại lắng nghe kỹ càng, bên tai vang lên tiếng sóng biển vỗ vào bờ, đó là bọt sóng do dòng sông Thời Gian cuộn lên.
Thời gian chảy trôi trong thông đạo của tiên thác.
Trần Mục mở mắt ra, dòng sông Thời Gian hiện lên trước mắt hắn, dòng chảy kia rộng lớn vô biên không nhìn thấy đầu, hắn quay đầu nhìn xem, nhìn vào thượng dư của dòng sông Thời Gian thì phát hiện thấy có bóng dáng mờ ảo đang đưa lưng về phía mình.
Bóng dáng kia càng lúc càng mờ nhạt, Trần Mục cảm thấy có sinh linh đang đi ngược với dòng sông Thời Gian, hắn đứng trong dòng sông Thời Gian, ngoại trừ nhìn ra xa thì căn bản không thể nào động đậy được.
Trần Mục quay đầu nhìn về phía trước, hạ du của dòng sông Thời Gian là một mảnh mơ hồ, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong cổ tịch từng ghi chép lại, ở thời kỳ viễn cổ có chí cường giả có thể biết được tương lai thông qua dòng sông Thời Gian, hiện giờ Trần Mục đã chạm đến cảnh giới thăm dò cổ kim.
Ánh mắt của Trần Mục dừng lại ở gần đó, đó là tương lai không lâu sau, nhưng chỗ đó vẫn là sương mù mờ ảo không nhìn thấy bất cứ thứ gì: “Là do năng lực của ta không đủ hay là tương lai không thể nhìn trộm?”
“Không đúng, là cần phải suy diễn!”
Trần Mục nhớ tới quyển cổ tịch nào đó, chí cường giả viễn cổ có thể suy đoán chuyện xảy ra trong tương lai, kết quả suy đoán không phải chính xác trăm phần trăm, nhưng đa số có thể đoán trước chính xác, chuyện này cũng dẫn đến rất nhiều tiên đoán được lưu truyền thiên cổ.
Suy diễn cần có phương tiện, Trần Mục lấy bản thân làm tọa độ bắt đầu suy diễn, sau đó nhìn thấy hình ảnh sau khi chính mình rời tiên thác trong sương mù mờ ảo.Trần Mục nhìn thấy hướng đi của trận chiến đấu này, hắn một mình nghênh chiến với lượng lớn tu tiên giả, lúc sắp chiến thắng toàn diện, đại năng trên tiên thuyền của Thái Thượng Tiên Cung đột nhiên ra tay, hắn bị đánh lén, bị bức trọng thương phải chạy trốn.
“Là Tiên Vương!”
Trần Mục cảm nhận được áp lực, trong niên đại không xuất hiện Chí Tôn thì Tiên Vương chính là sự tồn tại kinh khủng nhất Tiên giới, trong tay Trần Mục có át chủ bài đối phó với Tiên Vương, nhóm tu tiên giả bên ngoài đều không yếu, hơn nữa còn nắm giữ nhiều loại trọng khí, nếu thật sự cứng rắn đối đầu thì hắn chắc chắn sẽ bị thiệt.
Trần Mục thử thay đổi sách lược chiến đấu sau khi rời khỏi, sau đó cảnh tượng trong dòng sông Thời Gian cũng xuất hiện thay đổi, hắn nhìn thấy quá trình chiến đấu mới, trải qua suy diễn không ngừng, hắn đã tìm được phương pháp rời khỏi an toàn.
Khi suy diễn kết thúc, ý thức của Trần Mục từ dòng sông Thời Gian trở về thông đạo tiên thác, hắn vừa trải qua hành trình kì diệu, hồn lực biến mất rất nhiều.
Trần Mục chỉ suy diễn về chuyện xảy ra trong tương lai mà đã tiêu hao nhiều hồn lực như vậy, nếu như suy diễn cụ thể chuyện nào đó của mấy vạn năm sau thì khó mà tưởng tượng nổi, không biết phải mất bao nhiêu hồn lực mới có thể làm được.
Trước khi ra khỏi tiên thác, Trần Mục nắm vững Thôi Diễn Thuật, nhưng đạo thần thông này cực kỳ hao tốn tinh thần, nếu như không phải phiền phức khó giải quyết thì hắn sẽ không tùy tiện sử dụng.
Lúc Trần Mục đi đến gần cửa động, tay trái hắn cầm Thanh Vân kiếm, tay phải cầm Xích Long Thần Mâu.
Xích Long Thần Mâu bắn ra hỏa quang, cánh tay phải của Trần Mục được bao trùm bởi vảy rồng, hắn đột nhiên dùng sức ném thần mâu ra, tiếng xé gió vang lên, hỏa quang chọc thủng bầu trời, thức hải của một vị cường giả Kiếm Tôn tay cầm trận kỳ bị xuyên thủng.
“Cẩn thận.”
Lão giả tóc trắng nhắc nhở.
Trần Mục đi ra cửa động sau đó đạp không bước đi, phong thần tuấn lãng, tư thế hiên ngang, không ít tu tiên giả xung quanh đều chấn kinh nói: “Hắn chính là Trần Mục?”
“Thật sự là hắn!”
Tiêu Đằng đã từng nhìn thấy bức họa của Trần Mục.
Tống Quy Trần cầm trận kỳ trong tay, ông ta đứng ở góc Đông Nam của đại trận quát lớn: “Ma đầu, ngươi giết ái đồ của ta, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Vụt!
Lão giả tóc trắng xuất hiện trước tiên thác, ông ta ngăn chặn đường lui không cho Trần Mục lùi vào tiên thác.
Trần Mục sớm đã đoán được, Hồng Mông Thạch Tháp xuất hiện trong tay, hắn cầm một tháp một kiếm lao thẳng vào tiên thuyền, lão giả tóc trắng thấy vậy thì không khỏi cười lạnh.
Trên tiên thuyền có lão tổ tọa trấn.
“Giết!”
Lão giả tóc trắng lạnh giọng nói.
Ầm ầm!
Không gian chấn động vặn vẹo, dư âm biến thành gợn sóng khuếch tán, cường giả Kiếm Tôn tay cầm trận kỳ cách đó không xa cũng đang thổ huyết, đây là sự va chạm của hai món binh khí đỉnh cấp.
Lão giả bạch bào già nhưng vẫn tráng kiện, mày trắng rất dài, trên mặt là nụ cười quỷ dị khiến người ta không rét mà run, trong nháy mắt ông ta đã xuất hiện trước mặt Trần Mục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]