Nếu như khảo nghiệm lúc trước là trên cơ thể thì đối với Trần Mục mà nói bây giờ mới là khảo nghiệm thật sự, làm cách nào để thoát khỏi không gian hư vô này.
Trần Mục có thể tùy ý ngao du trong này, nhưng chỗ này vô biên vô bờ, hoàn toàn không có lối ra.
“Nơi này là hư không mênh mông?”
Trần Mục muốn dùng quy tắc không gian để rời khỏi, nhưng chỗ này không thể sử dụng được bất cứ quy tắc gì.
Hắn thậm chí còn rút Thanh Vân kiếm ra, kiếm quang chém về phía trước, sau đó tia kiếm quang kia biến mất ở chỗ sâu hắc ám của hư vô, thậm chí Trần Mục còn không cảm nhận được biên giới.
Trần Mục lấy Trấn Thiên Ấn ra, nhưng hắn phát hiện hoàn toàn không có tác dụng, hắn nhớ đến Trần gia, thế là nhìn thấy cảnh tượng ở nhân gian, đó là hình ảnh tĩnh.
Trần Dao đang bế quan, Trần Dĩnh dẫn theo tiểu bối đi chơi đùa, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang ngủ nướng, nhưng mà cảnh tượng đều là ảnh tĩnh, Trần Mục hiểu được tình cảnh của chính mình.
Màu đen ở đây là hư vô, không có không gian, không có thời gian, giống như lồng giam vĩnh hằng.
Trần Mục biết rõ đây là khảo nghiệm, ý thức của hắn đến bên ngoài tiên thác, nhìn thấy rất nhiều tu tiên giả mang ý đồ xấu, ra khỏi tiên thác chỉ sợ là cũng sẽ xảy ra trận ác chiến.
“Vẫn là đi nhìn xem Phục Tiên lão bà.”
Trần Mục đến Đông Thần quốc của Thần Vực.
Thái Sơ Hoàng thành, Phục Tiên các.
Khương Phục Tiên đang ngồi trong thư phòng.
Trần Mục đi đến bên cạnh Khương Phục Tiên, nhìn thấy nàng ta thì tâm trạng sẽ vui vẻ, quên mất chính mình đang trong khốn cảnh.
“Hửm?”
Trần Mục đột nhiên phát giác được Khương Phục Tiên có gì đó không đúng, trong đôi mắt màu xanh thẳm của nàng ta không có thần sắc, vì vậy muốn tiến vào trong thức hải của nàng ta nhưng lại không thành công.
Đây vốn không phải là bản tôn của Khương Phục Tiên.
Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, Khương Phục Tiên không còn ở đây, nàng ta rất có thể xuất hiện ở chỗ sâu trong tinh không, đó là nơi nguy hiểm nhất ở tinh không!
Khương Phục Tiên lặng lẽ tiến đến chỗ sâu trong tinh không, nàng ta không muốn Trần Mục lo lắng.
Trần Mục lập tức trở nên khẩn trương, ý thức của hắn xuất hiện ở nhân gian, chỗ này có rất nhiều thần điện mới được xây dựng, bởi vì tuyên truyền của Trần gia và Lăng Vân tông nên Nhân tộc đến tế bái và cầu phúc ở Quanh Minh thần điện rất nhiều.
Khói xanh trong điện bay thẳng lên trời, Khương Phục Tiên có tín ngưỡng gia trì chứng tỏ nàng ta vẫn còn sống.
Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn rời khỏi thần điện, sau đó nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không, ánh mắt trở nên kiên định.
Bây giờ lo lắng cũng là chuyện vô bổ, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể làm chủ vận mệnh.
Ý thức của Trần Mục trở về thân thể, hắn phải nghĩ cách phá vỡ phong tỏa của không gian mênh mông.
Trong thức hải hiện lên đủ loại cổ tịch, hắn bị nhốt trong không gian không có thời gian, hắn có thể từ từ nghiên cứu những cổ tịch này, kiến thức vốn đã in sâu được Trần Mục tiêu hóa nắm vững từng chút một, hắn tiến vào cảnh giới ngộ đạo.
Trần Mục bắt đầu nghiên cứu không gian và thời gian, hắn có đường vân thời gian do sư tôn Tô Mân cung cấp cho, còn cả không gian đạo pháp của Phục Tiên lão bà chia sẻ, rất nhanh đã lần tìm được sự tồn tại của hai loại lực lượng chí cường.
Không biết trôi qua bao lâu, hai tay Trần Mục kết ấn, đường vân thời gian và đường vân không gian tạo thành một ấn ký mới, đạo ấn ký kia giống như điểm sáng yếu ớt.
Ấn ký mới vô cùng phồn diệu.
Bên trong chứa đựng thời gian và không gian.
Ấn ký bắt đầu bành trướng, cuối cùng hóa thành môn hộ hùng vĩ, Trần Mục đến gần ấn ký thì biến mất trong hư không mênh mông, xuất hiện lần nữa trong thiên đạo của tiên thác.
Trần Mục cảm giác thời gian đằng đẵng trôi qua, nhưng tất cả đều không có tiếng động, hắn giơ tay lên, hai cánh tay lần lượt xuất hiện trong đường vân không gian và đường vân thời gian.
Khi mười ngón của hai tay giao nhau, sức mạnh không gian và sức mạnh thời gian dung hợp, ấn ký kim sắc hiện lên, đạo ấn ký này có thể dùng để phong ấn đối thủ.
Sau khi Trần Mục bị nhốt trong hư vô thì kiên nhẫn nghiên cứ cổ tịch, đạo pháp tinh tiến, còn tự mình nghiên cứu ra Phong Ấn Thuật, đối với hắn mà nói thì đây chính là tạo hóa khổng lồ không thể nghi ngờ.
Trước mặt là bậc thang, Trần Mục đi vào nội bộ tiên thác thông qua bậc thang, nơi này là một tòa cung điện, phía trên bậc thang có treo hồ lô bảy màu, hồ lô không to nhưng có dòng nước chảy ra không ngừng, Trần Mục sử dụng Thiên Nhãn Thông thì phát hiện bên trong hồ lô chỉ có một ít nước trong vắt.
Hồ lô này không đơn giản, Trần Mục không đụng chạm lung tung, hắn nhìn về phía trước, cách đó không xa có bộ y bào rách nát đang tản ra kim quang nhàn nhạt, trông có chút quỷ dị.
Trần Mục đứng trên bậc thang cuối cùng, hắn chú ý đến bộ y bào rách nát kia, cảm thấy có chút quỷ dị, trong động thiên này lại còn có sinh cơ tồn tại.
“Tiểu hữu, chúc mừng ngươi.”
Giọng nói tang thương vọng lại trong động thiên.
Trần Mục không hoảng không vội, hắn khom người hành lễ: “Tiền bối, nếu như mạo phạm thì xin hãy lượng thứ.”
【Chúc mừng lấy được Tam Kiếp Tiên Đan】
Dưới bộ y bào rách nát kia, một viên tiên đan kim sắc bay lên không trung, Trần Mục lẩm bẩm nói: “Đây chính là Tam Kiếp Tiên Đan, tiên khí thật nồng đậm!”
Tiên khí kim sắc bao bọc khắp tiên đan, cảm giác ở đây sinh cơ bừng bừng đều có liên quan đến viên tiên đan này.
Trần Mục lấy được Tam Kiếp Tiên Đan, hắn không rời khỏi tiên thác mà trực tiếp phục dụng, bên ngoài bây giờ là thiên la địa võng, hắn chuẩn bị thăng cấp trạng thái đến đỉnh phong ở trong này, sau đó giết ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]