Trần Mục cảm thấy khả năng nắm bắt sức mạnh quy tắc của hắn có hạn, muốn đạt đến cảnh giới tùy ý kiểm soát thời gian giống như sư tôn thì vẫn cần phải mài giũa tu luyện.
Kinh văn viễn cổ thiên về phòng ngự, sức mạnh quy tắc chủ yếu là tấn công, những gì Trần Mục phải làm là cân bằng các lực lượng khác nhau trong cơ thể và phát huy toàn bộ uy lực của chúng.
Xích Thành Động Thiên.
Trong động thiên có rất nhiều hòn đảo lơ lửng, hòn đảo cao nhất trong đó có tòa cung điện nguy nga, Tống Quy Trần ngồi uống trà trong điện.
Mộ Thanh Vân cũng đang uống trà, ông ta là động chủ của Xích Thành Động Thiên, Xích Thành Tôn Giả, là thượng phẩm Đại Kiếm Tôn đỉnh phong, cường giả chỉ cách Kiếm Thần nửa bước.
“Tống huynh, chúng ta đã điều tra kỹ càng, đệ tử tông môn chỉ có nữ nhi của ta ra ngoài, nó chắc chắn sẽ không hại thiên kiêu của Thái Thượng Tiên Cung các ngươi, trong này chắc chắn có hiểu lầm, đợi Hồng Liên trở về chắc chắn sẽ cho ngươi một lời giải thích!” Mộ Thanh Vân chắp tay cười làm lành.
Tống Quy Trần lạnh giọng nói: “Hy vọng là vậy!”
Có đệ tử đi đến cung điện, khom người nói: “Tôn giả, động chủ và đại trưởng lão của Thanh Hư Động Thiên dẫn theo hàng loạt tu tiên giả đến bái phỏng!”
Mộ Thanh Vân lập tức đứng dậy, vẻ mặt ông ta căng cứng: “Tống huynh, ngài ở đây nghỉ ngơi một lát trước đã, ta đi xem xem có chuyện gì!”
Mộ Thanh Vân lập tức chạy ra ngoài động thiên, Tống Quy Trần cũng rất hiếu kỳ nên đi theo.
Động chủ Tiêu Đằng của Thanh Hư Động Tiên đích thân đến, hắn ta có tóc đen và mặc bạch bào, trông rất trẻ tuổi thế nhưng đã là hạ phẩm Kiếm Thần, dõi mắt khắp các động thiên khác thì là người nổi bật nhất trong số các đồng bối.
Đại trưởng lão Hứa Phàn cũng là hạ phẩm Kiếm Thần, sau lưng bọn họ là mười mấy bị cường giả Kiếm Tôn, hiến trận này hiển nhiên là người đến không có ý tốt.
Mộ Thanh Vân đến bên ngoài động thiên, mỉm cười chắp tay nói: “Tiêu Huynh, đã lâu không gặp, các vị đường xa tới đây có chuyện gì thì vào động thiên rồi nói.”
Tiêu Đằng cười lạnh nói: “Mộ Thanh Vân, ngươi sẽ không bố trí cạm bẫy trong động thiên đấy chứ?”
Mặt Mộ Thanh Vân đầy vẻ mờ mịt: “Tiêu huynh, các ngươi huy động nhân lực không biết là có chuyện gì?”
Hứa Phàn tức giận nói: “Ha ha, Xích Thành Động Thiên các ngươi cấu kết với Lăng Vân tông, ta nghĩ chuyện này nếu như bị các thế lực khác biết được, ngươi cảm thấy Xích Thành Động Thiên còn có cơ hội đặt chân ở Vũ Châu không?”
“Hiểu lầm!”
“Trong này chắc chắn có hiểu lầm.”
Vẻ mặt Mộ Thanh Vân nghiêm túc nói: “Ta thề với trời, tuyệt đối không cấu kết với Lăng Vân tông.”
Hứa Phàn lạnh lùng nói: “Nữ nhi của ngươi và Trần Mục của Lăng Vân tông ở cùng nhau, ngươi giải thích thế nào?”
“Làm sao ta biết được?” Lòng Mộ Thanh Vân gấp như lửa đốt, bây giờ ông ta đang lo lắng Mộ Hồng Liên xảy ra chuyện.
Đúng vào lúc này, có hỏa quang phá không, Mộ Hồng Liên đáp xuống bên ngoài động thiên, nàng ta không ngờ tình hình ở đây thật sự bị Trần Mục nói trúng.
Mộ Hồng Liên cảm thấy Trần Mục liệu sự như thần, nàng ta càng thêm kính sợ hắn, không dám phản bội.
Mộ Thanh Vân kích động nói: “Hồng Liên!”
Tống Quy Trần và Hứa Phàn cùng lúc tiến lên, bọn họ đều muốn bắt sống Mộ Hồng Liên, thế nhưng Mộ Thanh Vân đã ngăn trước người nữ nhi, cảnh cáo nói: “Chư vị, xin các ngươi nhớ rõ chỗ này là Xích Thành Động Thiên.”
Trong Xích Thành Động Thiên có mấy vị lão giả bước ra, lão giả tóc đỏ xõa ra có áp bách kinh khủng, tu tiên giả xung quanh đều thu liễm không ít.
Tống Quy Trần lạnh giọng nói: “Mộ huynh, các ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích!”
Hứa Phàn lạnh lùng nói: “Ngươi và Trần Mục của Lăng Vân tông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Hồng Liên đầy vẻ uất ức, yếu đuối nói: “Sau khi ta ra khỏi tông thì bị Trần Mục của Lăng Vân tông bắt giữ, hắn uy hiếp ta, ta chỉ đành phải ở bên cạnh hắn.”
Mộ Thanh Vân tức giận: “Hừ, dám uy hiếp nữ nhi của ta, lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Mộ Hồng Liên run rẩy trong lòng, ngươi không bỏ qua cho người ta, không biết chừng là người ta không bỏ qua cho ngươi.
Tu Tiên giả xung quanh có một số người tin tưởng, một số vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Mộ Hồng Liên bổ sung nói: “Sau khi Trần Mục bắt ta thì ép hỏi ta chỗ tạo hóa của Tiên giới, sau đó ta dẫn hắn đến Tinh Vẫn cấm địa, hắn đã lấy được lượng lớn tạo hóa ở Tinh Vẫn cấm địa.”
Cường giả xung quanh đều biết Tinh Vẫn cấm địa là nơi như thế nào, trong đó cực kỳ nguy hiểm.
“Tạo hóa gì?”
“Một khối bảo thạch, và cả thiên thạch kim sắc, nghe nói còn lấy được mảnh vụn đế binh!”
Nghe thấy Trần Mục lấy được tạo hóa, tu tiên giả xung quanh đều mở to mắt, những bảo bối này đều phải vào sâu trong cấm địa mới có thể lấy được.
Bọn họ vốn đang tức giận, nghe thấy Trần Mục lấy được nhiều tạo hóa như vậy thì càng thêm ghen tức.
“Lúc rời đi, chúng ta đã chạm mặt thiên kiêu của Thái Thượng Tiên Cung, bọn họ muốn giành lấy tạo hóa mà Trần Mục lấy được trong cấm địa, sau đó bị Trần Mục giết ngược lại.” Lúc Mộ Hồng Liên nói về chuyện này thì đầy vẻ tiếc hận.
Tống Quy Trần đột nhiên hiểu ra, thì ra Tinh Vẫn cấm địa vốn không phải do Ma Đồng gây án mà là Trần Mục làm!
“Trần Mục!”
Tống Quy Trần cắn răng nghiến lợi nói.
Mộ Hồng Liên ngậm nước mắt nói: “Lúc đó Trần Mục đang độ kiếp, ta phát hiện đó là cơ hội nên nhân lúc hỗn loạn đã chạy chốn, ta thật sự không muốn nối giáo cho giặc!”
Mộ Thanh Vân vuốt nhẹ sau lưng Mộ Hồng Liên, an ủi: “Nữ nhi ngoan, trở về là tốt rồi.”
Tiêu Đằng lạnh giọng nói: “Trần Mục còn giết chết Chu Long trưởng lão của Thanh Hư Động Thiên chúng ta, người này tội ác tày trời, còn ác hơn so với Ma Thần!”
Tống Quy Trần gật đầu phụ họa nói: “Thiên kiêu của Thái Thượng Tiên Cung chúng ta cũng bị Trần Mục sát hại, nếu như không trừ khử người này thì Tiên giới khó mà thái bình!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]