Trong lôi vân lao ra mười sáu con lôi long, bọn chúng đan xen nhau rơi xuống, không gian vỡ vụn, vào khoảnh khắc đánh trúng Trần Mục, hải đảo dưới người hắn bị vỡ tan trong nháy mắt.
Trần Mục ngồi khoanh chân giữa không trung.
Quần cộc của hắn đều đã hóa thành tro tàn trong thiên lôi, sau khi Khương Phục Tiên nhìn thấy vậy, bàn tay mảnh khảnh che lấy miệng nhỏ, trong mắt chứa ý cười.
Huyết dịch toàn thân Trần Mục đều sôi trào, lôi đình trong cơ thể phun trào, vật chất lôi đình bị hấp thu luyện hóa, gân cốt huyết nhục đều biến thành kim quang sáng chói.
Thiên lôi ròng rã kéo dài đến chạng vạng.
Khi lôi vân màu đen tan biến, lúc này mặt trời ngã về phía Tây, toàn thân Trần Mục tràn ngập kim quan, trên người hắn mang theo áp bức đáng sợ.
Trần Mục mở mắt ra, đôi mắt hiện lên sắc vàng, ngay cả toàn bộ mái tóc cũng đều là màu vàng, nhưng mà rất nhanh sợi tóc và đôi mắt đã khôi phục lại sắc thái như cũ.
“Thật là một lực lượng mạnh mẽ, Bất Diệt Kinh Tiểu Thành đã có thể có sức lực kinh khủng như vậy, luyện đến cực cảnh có lẽ thật sự có thể bất tử bất diệt.” Trần Mục đang lẩm bẩm, hắn thay một cái quần cộc mới.
“Chúc mừng.”
Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười.
Trần Mục không hề kiêu ngạo: “Sư tỷ, ta tiếp tục dùng Hồng Mông Tử Khí giúp nàng luyện thể.”
Khương Phục Tiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần, cơ thể của ta đã hấp thụ lượng lớn vật chất Hồng Mông rồi, quy tắc mà nhục thân thiếu khuyết cũng đã được bổ sung, thêm nhiều vật chất Hồng Mông nữa cũng là lãng phí.”
“Không sợ lãng phí, chỉ cần có tác dụng với sư tỷ thì cho dù có tiêu hao hết năng lượng trong cơ thể ta cũng được.”
“Sư tỷ biết tâm ý của chàng, tối nay ta phải độ kiếp, đến lúc đó chàng nhìn xem là được, không cần lo lắng, càng không cần phải cố gắng xuất thủ tương trợ.”
Trần Mục biết cái giá khi ra tay trong thiên kiếp, quấy nhiễu thiên kiếp, hậu quả rất nghiêm trọng.
Khương Phục Tiên tiếp tục điều chỉnh trạng thái.
Trần Mục ở bên cạnh vị hôn thê, dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, da thịt như băng ngọc, trắng nõn không tì vết, toàn thân tràn ngập ánh bạc thánh khiết.
Nửa đêm.
Khương Phục Tiên mở mắt ra.
Nàng ta đã thay chiếc váy tuyết dày nặng chạm đất.
Ánh mắt Khương Phục Tiên kiên định, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đột nhiên xông lên bầu trời.
Trên bầu trời, không gian rung chuyển, lôi quang tuôn trào hiện ra giống như cái bát vàng khổng lồ úp ngược, lôi hải kim sắc bao phủ cả phạm vi mấy chục dặm.
Lôi hải trong quy mô to lớn như vậy còn kinh khủng hơn lôi hải mà Trần Mục nhìn thấy ở Chú Kiếm thành, thiên kiếp lần này vô cùng đáng sợ.
Hắn tập hợp hồi thần nhìn vào vị hôn thê.
Kim quang lôi hải chói sáng, vô số Kim Lôi rơi xuống từ chỗ sâu trong lôi hải như là ngày tận thế, toàn bộ vùng phụ cận của Lan Hải đều bị bao phủ trong bầu không khí tĩnh mịch.
Khương Phục Tiên nghênh đón vô số lôi đình lao đến chỗ sâu trong lôi hải, muôn vàn xiềng xích lôi đình xung quanh đều không thể ngăn cản nàng ta, tuyết quang và lôi quang trộn lẫn vào nhau.
Ở chỗ sâu trong lôi hải, vô số lôi long đang cố thủ, những lôi long kia càng mạnh hơn, số lượng càng nhiều hơn so với lôi long mà Trần Mục gặp phải, bọn chúng lao về phía Khương Phục Tiên muốn xé nát nàng ta.
Lôi quang chói loại bao trùm lấy Khương Phục Tiên.
Vẻ mặt Trần Mục căng thẳng, bây giờ hắn chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng vị hôn thê có thể độ qua thiên kiếp.
Thân thể Khương Phục Tiên phóng ra tuyết quang, trong lôi hải nàng ta rõ ràng rất nhỏ bé, giống như đom đóm bên trong vũ trụ mênh mông, bé nhỏ không đáng kể.
Nàng ta không sử dụng huyết mạch đặc thù trong cơ thể, lấy sức mạnh của chính mình chống chọi với lôi kiếp.
Trần Mục bay vọt lên trời, hắn tới gần lôi hải, ở chỗ này có thể nhìn rõ ràng hơn.
Lôi long quấn quanh Khương Phục Tiên đều bị tuyết quang xé rách, Khương Phục Tiên xông vào nơi sâu trong lôi hải, đối với nàng ta mà nói, khảo nghiệm chỉ vừa mới bắt đầu.
Khương Phục Tiên đứng ở nơi sâu trong lôi hải, nàng ta đưa lưng về phía nhân gian, di thế độc lập, váy tuyết tung bay, tóc bạc phất phới, tư thế hiên ngang.
Chỗ sâu trong lôi hải có cột sáng màu vàng rơi xuống, sức mạnh đáng sợ đánh tới, Khương Phục Tiên bị đạo lôi kiếp màu vàng kia bao phủ, đó là đợt lôi kiếp thứ nhất.
Đạo lôi quang này có thể xé nát Kiếm Thánh bình thường trong nháy mắt, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, cũng không có cách nào trụ được thời gian dài trong đạo lôi quang này.
Mái tóc của Khương Phục Tiên bị lôi quang nhuộm thành màu vàng, nàng ta nhắm hai mắt lại, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Khương Phục Tiên một mình đứng bên trong thác nước màu vàng, nàng ta giang hai cánh tay nghênh đón tẩy lễ.
Nàng ta ở trong lôi hải giống như giọt nước nơi biển cả, mặt biển phản chiếu lôi quang, toàn bộ thế giới, nơi mà ánh mắt có thể nhìn thấy được, đều là kim quang sáng chói.
Sinh linh ở gần đó đều đang trốn đi, chỉ có Trần Mục đứng gần khu vực lôi hải.
Độ kiếp phần lớn là dùng bản mệnh kiếm nghênh đón lôi kiếp, Khương Phục Tiên dùng nhục thân chống đỡ, trạng thái nhục thể của nàng ta ổn định, lôi kiếp vô hiệu với nàng ta.
Thanh kiếm này rơi xuống đối diện với Khương Phục Tiên, trong nháy mắt chém trúng giữa hàng mày nàng ta, thanh kiếm quang kinh thiên động địa này vỡ nát thành vô số sấm sét, biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Mục cau mày, hắn chú ý tới giữa hàng mày của vị hôn thê, có một vết máu, khi nãy kiếm quang do lôi kiếp hóa thành, chứa đựng sức mạnh đáng sợ, cho dù mạnh như Khương Phục Tiên thì cũng bị thương.
Đây vẫn chỉ là đợt lôi kiếp thứ hai.
Khương Phục Tiên cảm giác được áp lực, may mà đạo lôi kiếp kia không làm thương tổn đến thần hồn, vẫn có thể chịu đựng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]