Chương trước
Chương sau
 

 “Nghĩ đẹp thật.” 

 Khương Phục Tiên bĩu môi với Trần Mục, trên mặt nàng ta mang theo nụ cười, ngược lại cũng hy vọng có thể có hài tử, nhưng tình hình của bọn họ quá khó để có hài tử. 

 Sau khi tiệc tối kết thúc, mọi người tụ tập trong đình viện nói chuyện, Khương Phục Tiên dựa vào vai Trần Mục, bọn họ tựa sát vào nhau, thân mật với nhau trước mặt người nhà, Đường Uyển nhìn thấy vậy thì rất yên tâm. 

 Trần Dĩnh dẫn đệ đệ muội muội đi đốt pháo và pháo hoa, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt cũng đi theo bọn họ chơi, trong đình viện tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng. 

 Gần đến nửa đêm, Trần Mục và vị hôn thê trở về viện tử của mình, bọn họ chuẩn bị thức suốt đêm. 

 Từ khúc do Trần Mục đàn tấu rất du dương êm tai, dáng múa của Khương Phục Tiên khuynh thành tuyệt thế, sau nửa đêm, bọn họ quay về phòng thảo luận việc tu luyện. 

 Hai người đón năm mới trong tiếng pháo nổ. 

 Sau khi qua Tết, Trần gia xuất hiện rất nhiều khách mời, trong sơn mạch rất náo nhiệt. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên ở đình viện của phụ mẫu, bọn họ chuẩn bị đi đến Lan Hải. 

 Đường Uyển nhìn Khương Phục Tiên, cười ngọt ngào nói: “Phục Tiên, sau này thường xuyên đến Trần gia chơi.” 

 “Vâng ạ, bá mẫu.” 

 Nụ cười của Khương Phục Tiên rạng rỡ động lòng người. 

 Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao nghiêm túc nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, muội sẽ trở thành cường giả giống như tỷ.” 

 Khương Phục Tiên xoa nhẹ đầu Trần Dao, cười nhẹ nói: “Tỷ tỷ tin tưởng muội, tu luyện thật tốt, sau này chắc chắn có thể trở thành nữ Kiếm Tiên cường đại.” 

 Trần Dĩnh cười duyên nói: “ 

 Phục Tiên tỷ tỷ, hai người sinh hài tử sớm chút nhé, muội muốn làm cô cô.” 

 Khương Phục Tiên không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nở nụ cười, Trần Nghiêm ở bên cạnh trầm giọng nói: “Mục Nhi, ngươi phải chăm sóc tốt cho Phục Tiên, phải chịu khó một chút.” 

 “Cha, con biết rồi.” 

 Trần Mục cười mở miệng: “Cha, nương, hai người không có chuyện gì làm thì có thể ra ngoài đi du lịch nhiều chút, Dao Dao, muội ở nhà phải chăm chỉ tu luyện, Dĩnh Dĩnh, muội phải chăm sóc tốt cho đệ đệ muội muội, còn cả Thất Thất, đừng chạy lung tung.” 

 Trần Nghiêm và Đường Uyển mỉm cười gật đầu, Trần Dao thanh thúy nói: “Ca, muội sẽ tu luyện thật tốt.” 

 Thất Thất lắc cái đuôi, nàng ta chắp tay sau lưng, liên tục gật đầu: “Muội sẽ không chạy lung tung đâu.” 

 Trần Dĩnh yêu kiều cười nói: “Yên tâm đi, muội sẽ chăm sóc đệ đệ muội muội thật tốt, hai người cũng phải chú ý an toàn, lúc sinh hài tử nhớ nói cho muội biết.” 

 Cáo biệt với phụ mẫu và người nhà xong, đám người Trần Mục ngồi thuyền tiên đi đến Lan Hải, chuẩn bị ở đó chơi hai ngày, Khương Phục Tiên muốn độ kiếp ở Lan Hải. 

 Trên boong của thuyền tiên. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên đang tu luyện, trên người bọn họ tràn ngập quang huy thần thánh, mặc dù cảnh giới rất khó thăng cấp nhưng nhục thân lại không ngừng trở nên mạnh hơn. 

 Thuyền tiên xuyên toa không gian cần phải tiêu hao tiên thạch, bọn họ không vội nên không cần lãng phí tài nguyên, chậm rãi tiến về Lan Hải. 

 Một tháng sau. 

 Thuyền tiên đi vào vùng phụ cận của Lan Hải, ánh mặt trời bên này tươi sáng, phong cảnh tươi đẹp, quanh thân Trần Mục tràn ngập tử kim quang sáng chói, nhục thân tăng cường với biên độ lớn. 

 Thuyền tiên hạ xuống bên bãi cát, Trần Mục và Khương Phục Tiên thoát khỏi trạng thái tu luyện. 

 “Ánh mặt trời ở bãi cát thật sự rất tuyệt.” 

 Trần Mục nhìn hải dương xanh thẳm. 

 Khương Phục Tiên và Trần Mục cởi giày ra, chân trần giẫm trên bờ cát, hai người nắm tay tản bộ trên bờ biển, đây là điều lãng mạn thuộc về bọn họ. 

 Trần Mục thích mặc quần cộc ở bờ biển, Khương Phục Tiên thay đổi đồ tắm màu lam nhạt. 

 Buổi sáng, Trần Mục dẫn vị hôn thê xuống biển lướt sóng, sau đó phơi nắng trên bờ cát. 

 Khương Phục Tiên nằm trên khăn mặt trắng tinh, Trần Mục ngồi trên người vị hôn thê, dịu dàng đấm vai xoa bóp cho nàng ta: “Sư tỷ, thoải mái không?” 

 “Cũng được.” 

 Giọng nói của Khương Phục Tiên lười biếng. 

 Bọn họ ở đây chơi rất vui vẻ. 

 Chạng vạng, Trần Mục bắt hải sản dưới biển, Khương Phục Tiên hái dừa và trái cây ở gần đó, ban đêm, hai người ngồi bên bờ biển vừa ăn đồ nướng vừa uống nước dừa. 

 Sau khi ăn uống no say, Khương Phục Tiên dựa vào lòng Trần Mục, nhẹ giọng thì thầm: “Phu quân, ta thật sự muốn sống hết đời như thế này với chàng.” 

 Trần Mục hôn lên trán vị hôn thê, trầm giọng nói: “Sư tỷ, tương lai sẽ càng tuyệt vời, ta sẽ khiến nàng mãi mãi đều hạnh phúc vui vẻ.” 

 Khương Phục Tiên vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt anh tuấn của Trần Mục, dịu dàng nói: “Sư tỷ đã rất hạnh phúc.” 

 Trần Mục ôm chặt vị hôn thê, Hồng Mông Tử Khí bao phủ lấy nàng ta, Khương Phục Tiên cảm giác được trong cơ thể xuất hiện lượng lớn vật chất Hồng Mông. 

 Nàng ta không từ chối ý tốt của vị hôn phu, nằm yên tĩnh trong ngực Trần Mục. 

 Ngày hôm sau, sáng sớm. 

 Khương Phục Tiên mở mắt ra, Trần Mục đã tiêu hao lượng lớn Hồng Mông Tử Khí: “Phu quân, đủ rồi, bây giờ ta còn phải điều chỉnh trạng thái.” 

 Trần Mục buông vị hôn thê ra, Khương Phục Tiên nhéo mặt vị hôn phu, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Đừng lo lắng, cười một cái cho sư tỷ xem.” 

 Lôi vân lần này rõ ràng là lợi hại hơn lần trước, mây đen quay cuồng, kim lôi thoắt ẩn thoắt hiện. 

 Đột nhiên có tia kim lôi rơi xuống, Trần Mục đắm mình trong thiên lôi, lôi quang trên người phun trào, Bất Diệt Kinh đang hấp thu vật chất lôi đình bên trong. 

 Thiên lôi rất đáng sợ, nhưng nhục thân hiện giờ của Trần Mục có thể dễ dàng chống trụ được đòn tấn công của thiên lôi, vật chất lôi đình đang không ngừng tôi luyện nhục thân của hắn. 

 Khương Phục Tiên mở đôi mắt đẹp ra, nàng ta nhìn chăm chú vào Trần Mục đang đắm mình trong thiên lôi, trong mắt mang theo ý cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.