Chương trước
Chương sau
 Đợt lôi kiếp thứ ba nối gót nhau mà tới, không có cơ hội cho Khương Phục Tiên tạm nghỉ, lôi kiếp hóa thành núi non kim sắc rơi xuống, ầm ầm! 

 Lúc núi non kim sắc rơi xuống, Khương Phục Tiên đưa tay nhấc lên cả ngọn núi đồi, sức mạnh lôi kiếp đáng sợ xuôi theo cánh tay bao phủ toàn thân nàng ta. 

 Khương Phục Tiên khẽ nhíu mày, giữa ngón tay nàng ta xuất hiện tuyết quang, đột nhiên, tuyết sắc kiếm quang phóng lên trời, đồi núi kim sắc bị chém thành vô số mảnh vụn. 

 Trong mắt Trần Mục ẩn chứa sự khiếp sợ, vị hôn thê vậy mà lại có thể sử dụng linh lực bộc phát ra sức mạnh mạnh như thế, kiếm quang chém vỡ núi non do lôi kiếp biến thành, quanh thân tràn ngập gió tuyết, giống như nữ vương, cao cao tại thượng. 

 Chỗ sâu trong lôi hải vang lên tiếng rồng gầm. 

 Tiếng gầm gừ kia vang vọng cả bầu trời. 

 Xung quanh Lan Hải xuất hiện gió lớn, cây cối bị chặn ngang bẻ gãy đếm không xuể, mặt đất xuất hiện vết nứt, sóng biển cuộn trào, sóng sau cao hơn sóng trước. 

 Trần Mục nhìn chằm chằm chỗ sâu trong lôi hải, có đôi mắt đỏ thẫm xuất hiện, tựa như hai vầng mặt trời. 

 Nương theo từng trận rồng gầm, lôi long đỏ thẫm vạn trượng cao ngất ngang trời, cái uy áp mạnh mẽ kia đủ khiến cho cường giả Kiếm Thánh thất hồn lạc phách. 

 Lôi long đỏ thẫm còn hùng vĩ hơn cả núi non, chỉ là tiếng gầm gừ cũng có thể tạo ra gợn sóng không gian, nó nhìn chằm chằm Khương Phục Tiên, trong mắt chứa đựng sát ý. 

 Trần Mục cũng toát mồ hôi thay vị hôn thê, loại lôi kiếp kinh khủng này, đổi lại là hắn, có lẽ sớm đã chết rồi, không biết Tổ Long Kim Lân có thể chống đỡ được hay không. 

 Khi độ kiếp, sử dụng chí bảo ngoài sức mạnh của chính bản thân mình, không những không thể cứu mạng, trái lại còn sẽ ngược lại hoàn toàn, dẫn tới thiên kiếp phản phệ càng mãnh liệt hơn. 

 Lôi long đỏ thẫm gầm thét lao về phía Khương Phục Tiên, trời đất chấn động, chòm sao lung lay, nếu như lôi long kia rơi xuống mặt đất, Trần Mục dám khẳng định, phạm vi mấy ngàn dặm đều sẽ bị san thành đất bằng. 

 Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh, quanh thân nàng ta tràn ngập tuyết quang, cho dù là ở trong tình huống hiện tại, nàng ta cũng không sử dụng huyết mạch Thần tộc. 

 Khi lôi long đỏ thẫm đánh tới, tuyết quang chói lọi vọt ra từ trong cơ thể nàng ta, một thanh băng tuyết cự kiếm cắt đôi bầu trời, chiếu sáng lôi hải, tuyết quang rực rỡ sáng tới chói mắt, Trần Mục cảm nhận được hàn ý. 

 Trần Mục nhìn thanh băng tuyết cự kiếm kia tới xuất thần, đó là bản mệnh kiếm của Khương Phục Tiên, dài đến ba nghìn trượng, không gian xung quanh đang có tuyết bay. 

 Bản mệnh kiếm của Trần Mục cũng chỉ chín trăm chín mươi chín trượng, cái này đã rất nghịch thiên rồi, thế mà bản mệnh kiếm của Khương Phục Tiên lại tận ba nghìn trượng. 

 Trước khi Khương Phục Tiên chưa mở đạo gông xiềng thứ chín, bản mệnh kiếm đã đạt tới ba nghìn trượng, có thể tưởng tượng, thiên phú của nàng ta mạnh tới cỡ nào, dù cho không có huyết mạch Thần tộc, cũng có thể khinh thường nhân gian. 

 Tuyết sắc bản mệnh kiếm xuyên thủng lôi long đỏ thẫm, cảnh tượng kia rất hùng vĩ, vô số lôi quang văng ra khắp nơi. 

 Đạo gông xiềng thứ chín trên thân bản mệnh kiếm hiện lên, trên đó xuất hiện vô số vết nứt, cùng với việc lôi quang bị phá nát vọt ra, đạo gông xiềng kia hoàn toàn bị phá vỡ. 

 Trong nháy mắt kia. 

 Một cỗ hàn ý tràn ra ngoài. 

 Chớp mắt đất đai phủ rộng sương lạnh, hải vực chung quanh bị đóng băng, giữa đất trời tung bay hoa tuyết, bản mệnh kiếm bắt đầu co lại, lúc nó trở lại bên người Khương Phục Tiên, biến thành băng kiếm dài ba thước. 

 Thanh băng kiếm này chứa đựng sức mạnh đáng sợ, bản mệnh kiếm ba nghìn trượng, cho dù là Kiếm Quân Tiên giới cũng chưa từng có được, thoát khỏi chín đạo gông xiềng, linh lực của bản mệnh kiếm chuyển hóa thành tiên lực càng mạnh hơn. 

 Tiên lực băng tuyết bắt nguồn từ bản mệnh kiếm của chính mình, không biết mạnh hơn đạo chủng tầm thường bao nhiêu lần. 

 Hồng Mông tiên chủng của Trần Mục là ngoại lệ, nhưng Hồng Mông tiên chủng của hắn muốn đạt tới cường độ như bản mệnh kiếm của Khương Phục Tiên kia thì vẫn cần rất nhiều thời gian. 

 Lôi hải vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa còn trở nên càng thêm cuồng bạo, thiên kiếp vẫn chưa kết thúc. 

 Chỗ sâu trong lôi hải lôi quang như tiễn, tay Khương Phục Tiên nắm bản mệnh kiếm lao về phía bắt nguồn của thiên kiếp, nơi đó là chỗ duy nhất có màu đen trong lôi hải. 

 Lôi tiễn dài đến mấy chục trượng, vắt ngang qua không gian mà đến, mỗi một mũi tên đều có thể hủy diệt vô số sinh linh, Khương Phục Tiên vung bản mệnh kiếm, tuyết quang được chém ra, lôi tiễn đánh thẳng tới trước mặt bị đóng băng thành đá vụn. 

 Lúc Khương Phục Tiên tới gần điểm nguồn màu đen, sương khói bốc lên, Trần Mục không thể nhìn xuyên qua đám sương mù kia, chỗ đó tạo cho hắn cảm giác áp bách khó có thể thở. 

 Sau khi sương mù xuất hiện, Trần Mục cảm thấy bầu trời trở nên cực kỳ thấp, có cảm giác áp bách mãnh liệt. 

 Hắn ở phía xa cũng đã như thế, Khương Phục Tiên ở chỗ sâu trong lôi hải chắc chắn cảm giác càng cường liệt hơn, nàng ta phải chịu áp lực đáng sợ. 

 Bên cạnh Khương Phục Tiên xuất hiện Băng Hồn cùng Tuyết Phách, tiên lực bản mệnh kiếm phóng ra được rót vào trong hai thanh tiên kiếm, bọn chúng phóng ra tuyết quang rực rỡ, đó là tiên quang, có được sức mạnh khủng bố, hai thanh tiên kiếm đồng thời chém về phía trường thương. 

 Răng rắc! 

 Trường thương không hoàn chỉnh bị chém gãy. 

 Bản mệnh kiếm của Khương Phục Tiên trở lại trong cơ thể, tay nàng ta cầm hai thanh tiên kiếm lao vào trong khu vực sương mù bao phủ, nhưng lại có bóng người bước ra từ bên trong sương mù.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.