Trần Mục nhanh chóng cười nói: “Tần sư tỷ, hai người có chuyện tìm ta à?”
“Chúng ta mượn dùng Phượng Huyết trì của Tần sư muội để tu luyện, còn không mau cảm ơn sư tỷ của đệ.”
“Cảm ơn Tần sư tỷ.”
Nụ cười của Trần Mục rất sáng chói.
Tần Nghê Thường nước mắt lưng tròng, tắm rửa thì tắm rửa, còn nói uyển chuyển như vậy, miệng nàng ta không ngừng run rẩy, miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: “Không... không có gì.”
Bọn họ đến chân núi của Lạc Hà phong, Trần Mục mở cấm chế, nàng ta nhìn Trần Mục và Khương Phục Tiên tiến vào sơn động, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống: “Hừ! Quá ức hiếp người mà, kết bè bắt nạt ta.”
Tần Nghê Thường rất hy vọng lúc này sẽ xuất hiện một mãnh nam từ trên trời rơi xuống, nàng ta không cần phải ghen tị sư tỷ và tiểu sư đệ khoe ân ái, bây giờ thật sự đã bị bọn họ phá vỡ phòng ngự, còn khó chịu hơn so với việc không thể làm tông chủ.
Phượng Huyết trì hơi chật, vừa vặn có thể chứa được Trần Mục và Khương Phục Tiên: “Phu quân, Phượng Huyết của sư muội đều dùng để tu luyện, chúng ta lại dùng để tắm mình, chẳng trách muội ấy lại có dáng vẻ tủi thân như thế, đợi lát nữa ra ngoài ta sẽ bồi thường cho muội ấy.”
“Chủ ý này không tồi.” Trần Mục ngồi sau người Khương Phục Tiên, đang chà lưng cho nàng ta, sau đó mát xa xoa bóp cho nàng ta từ chân đến đầu.
Khương Phục Tiên nhắm mắt lại, có vị hôn phu cung phụng, khỏi phải nói hạnh phúc bao nhiêu.
Trần Mục chăm chỉ hầu hạ vị hôn thê cả nửa ngày, Khương Phục Tiên cũng giúp hắn chà lưng.
Hai người vừa nói vừa cười bên trong Phượng Huyết trì, Tần Nghê Thường ở bên ngoài lại đỏ cả mắt.
Hai người dùng Phượng Huyết trì xong.
Nước hồ đã trở nên trong suốt thấy đáy.
Khương Phục Tiên đứng bên hồ với mái tóc bạc xõa tung, dáng người nàng ta cao gầy, đường cong lả lướt, thân thể mềm mại trơn bóng như ngọc, da thịt hiện lên ánh bạc.
Trần Mục cầm lấy y phục của vị hôn thê, động tác mặc quần áo cho nàng ta cũng trở nên thuần thục.
Khương Phục Tiên mặc xong chiếc váy tuyết chạm đất dày nặng, toàn thân toát ra vẻ cao quý ưu nhã.
Trần Mục tiếp tục chải tóc cho nàng ta, sau đó dùng trâm ngọc cuốn mái tóc bạc, cực kỳ ý nhị.
Khương Phục Tiên đột nhiên lên tiếng: “Phu quân, lúc chúng ta ở riêng với nhau chàng có thể xưng hô tùy ý, nếu như có người ngoài thì gọi ta là sư tỷ.”
Trần Mục cười hỏi: “Nương tử, Tiên Nhi, lão bà, nàng thích cách xưng hô nào?”
“Lão bà là cái gì?”
“Chính là ý lão phu lão thê đấy.”
Ngón tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên quấn lấy tóc bạc bên thái dương như có điều suy nghĩ, trầm ngâm cười nhẹ nói: “Vẫn nên gọi là sư tỷ, nghe chàng gọi nhiều năm như thế đã quen rồi.”
“Được rồi, lão bà.”
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười rất vui vẻ.
Khương Phục Tiên nắm quyền làm dáng vẻ tức giận, nhưng lại đấm nhẹ vào ngực Trần Mục, hờn dỗi nói: “Không được gọi lão bà, ta lại chẳng già.”
Trần Mục cười rạng rỡ: “Được, sư tỷ tốt của ta, mời tỷ theo ta về Trần gia gặp phụ mẫu.”
“Chuẩn.”
Khương Phục Tiên nhướng mày.
Vẻ bá đạo giữa mi mắt giống như nữ vương.
Hai người đã uống rượu giao bôi, đã trải qua đêm động phòng hoa chúc, đã làm phu thê thực sự, nhưng lại không có danh phu thê, còn chưa từng cùng nhau gặp phụ mẫu.
Trần Mục nhìn vào mắt của Khương Phục Tiên, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Sư tỷ, ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng nhất, để chư thiên vạn giới đều biết rằng nàng là lão bà của ta.”
Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nhưng nghe thấy Trần Mục gọi là lão bà, nàng ta giơ tay lên, nhưng lại không nỡ đánh phu quân mà mình yêu thích, khuôn mặt đẹp băng lạnh nói: “Không được gọi lão bà.”
Trần Mục ôm lấy vị hôn thê, vuốt nhẹ lưng nàng ta, cười dỗ dành: “Sư tỷ, đừng tức giận mà, sau này ta không gọi nàng như vậy nữa.”
Khương Phục Tiên dựa vào vai Trần Mục, ngược lại cũng không tức giận thật, khóe miệng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Cũng không phải là không được, đợi sau này chúng ta thành lão phu lão thê rồi thì chàng lại gọi như thế.”
Lúc mặt trời sắp xuống núi, bọn họ rời khỏi sơn động, Khương Phục Tiên và Trần Mục đến căn nhà gỗ ở sườn núi, cố ý đến cảm ơn Tần Nghê Thường.
Tần Nghê Thường nhiệt tình đón tiếp, khẽ khom người, miễn cưỡng vui cười nói: “Sư tỷ, tiểu sư đệ, hai người mau vào nhà ngồi.”
Khương Phục Tiên cười nhẹ một tiếng: “Đa tạ ý tốt của sư muội, ta còn phải theo tiểu sư đệ về nhà đón năm mới, hai gốc thánh dược này là đền bù cho muội.”
Tần Nghê Thường mỉm cười nhận lấy, trong lòng oán trách, các ngươi cố ý ăn hiếp ta, tổn thương tâm lý mà ta phải chịu dùng hai gốc thánh dược này là có thể bồi thường được sao?
“Sư tỷ, nếu sau này hai người muốn dùng Phượng Huyết trì thì cứ đến thẳng đó là được.”
“Đa tạ sư muội.”
“Sư tỷ, sau này lại đến thăm tỷ.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên rời khỏi Lạc Hà phong, bọn họ đi thẳng đến Trích Tinh phong, còn có chuyện rất quan trọng muốn nhờ Tô Mân giúp đỡ.
Đệ tử tông môn kết thành đạo lữ đều cần phải có trưởng bối làm chứng, như vậy thì thân phận đạo lữ mới xem như hợp pháp, thân phận của Trần Mục và Khương Phục Tiên như vậy chỉ có Tô Mân mới có thể là người làm chứng.
Tô Mân ngồi trong viện tử, bên cạnh đặt chén trà, ông ta ngắm nhìn cuộc sống bình yên, rất nhàn nhã.
“Sư thúc.”
“Sư tôn.”
Hai người cung kính hành lễ.
Tô Mân cười nói: “Ngồi đi.”
Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Sư thúc, chúng con có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
“Được chứ.”
Tô Mân vô cùng vui vẻ, Khương Phục Tiên và Trần Mục đều là hậu bối mà ông ta xem trọng.
Năm đó khi Khương Phục Tiên giao Trần Mục cho ông ta dạy dỗ, lúc đó ông ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, không ngờ nàng ta còn có dự định khác.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng trước mặt Tô Mân, mười ngón hai người đan nhau, cùng nhau lập thệ.
Dưới sự chứng kiến của Tô Mân, hai người kết thành đạo lữ, tình cảm thuần khiết lại thăng hoa lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]