“Đa tạ sư tôn.”
“Làm phiền sư thúc.”
Tô Mân lắc đầu, nụ cười hòa ái nói: “Không phiền, hy vọng có thể nhìn thấy hài tử của các con sớm chút.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi kết thành đạo lữ, bọn họ đi đến Tử Vân phong, Khương Phục Tiên đặc biệt đến thăm Triệu Phi Yến.
Giữa núi bao trùm một lớp tuyết đọng dày đặc, xem ra đã rất lâu rồi không được dọn dẹp, hai người ngồi ở bàn đá bên ngoài động phủ, Khương Phục Tiên dùng linh lực truyền âm nói: “Phi Yến, ra đây trò chuyện với vi sư.”
Trong động phủ, Triệu Phi Yến nghe thấy tiếng gọi, nàng ta mở mắt ra, trong mắt mang theo kích động, trên người mặc bộ váy màu tím ôm sát rất nhanh đã chạy ra ngoài.
Triệu Phi Yến kích động nửa quỳ hành lễ.
”Phi Yến, đứng dậy đi.”
“Cảm ơn sư tôn.”
Trên mặt Triệu Phi Yến nở nụ cười yêu kiều.
“Tiểu sư thúc, sao ngươi cũng ở đây?”
“Sư tỷ nói muốn đến thăm ngươi, vì vậy ta đi theo qua đây xem xem.” Trần Mục cười nói.
Khương Phục Tiên đánh giá Triệu Phi Yến, sau đó tình ý sâu xa nói: “Tu luyện không nên gấp gáp cầu thành, tiếp tục ở Cửu phẩm Kiếm Hoàng đỉnh phong mài giũa hai năm.”
Triệu Phi Yến cúi đầu: “Vâng.”
Nàng ta vốn muốn xông kích cảnh giới Kiếm Thánh trong thời gian tới.
“Tài nguyên tu luyện có còn đủ không?”
“Vẫn còn đủ cho nửa năm.”
Khương Phục Tiên nhìn sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3720135/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.