Trần Mục cảm thấy đây hẳn nên là lời thoại của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư tỷ, đệ...”
Bốp!
Tay của Khương Phục Tiên vốn đặt trên mặt Trần Mục nhưng không đánh vào mặt, mà là thu lại đánh vào ngực của vị hôn phu, nàng ta bĩu môi trừng lớn mắt nhìn, giống như tiểu tức phụ bị ấm ức.
“Nương tử!”
“Thế này còn tạm được.”
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, mặc dù bọn họ chưa chính thức kết hôn nhưng đã thực sự là phu thê.
Trần Mục nhìn vào mắt của vị hôn thê, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nương tử, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng, sau này sẽ chiều chuộng nàng, yêu nàng, bảo vệ nàng.”
“Ta biết rồi.” ý cười trong mắt của Khương Phục Tiên nồng đậm, Trần Mục không nói nàng ta cũng hiểu.
“Nương tử, nàng định khi nào thì theo ta về nhà gặp phụ mẫu?” Trần Mục hỏi.
Khương Phục Tiên lười biếng nằm trong lòng Trần Mục, ngón tay mảnh khảnh sờ tới sờ lui trên mặt hắn: “Qua một thời gian nữa là năm mới, sư tỷ cùng chàng về Trần gia.”
“Nương tử, nàng thật tốt.”
Trần Mục phấn khích hôn lên trán vị hôn thê.
“Ai bảo chàng là phu quân của ta.” Khương Phục Tiên vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú của Trần Mục, trong mắt mang theo vui vẻ.
Trần Mục ôm vị hôn thê lật người lại, đè nàng ta ở dưới thân, Khương Phục Tiên không nói gì, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, mười ngón tay hai người đan vào nhau, rất nhanh vỏ kiếm hợp nhất, bọn họ nói về chuyện tu luyện, thảo luận vô cùng kịch liệt.
Bảy ngày sau.
Trần Mục và Khương Phục Tiên rời giường.
Chăn mền đệm thảm đều bị vứt bỏ.
Trần Mục rời giường trước, hắn giúp Khương Phục Tiên mặc lại váy tuyết chạm đất, sau đó chải tóc cho nàng ta, còn giúp nàng ta dùng ngọc trâm màu tuyết cuốn tóc lại rồi cố định ở vị trí sau gáy.
Khương Phục Tiên ăn mặc thế này đột nhiên có thêm sức hút của nữ nhân thành thục, rất quyến rũ.
“Nương tử, nếu như mang thai thì nàng dự định thế nào?” Trần Mục có chút tò mò, dù sao thì ở cùng nhau nhiều ngày như vậy, cũng không làm biện pháp phòng hộ gì.
Khương Phục Tiên không chút nghĩ ngợi nói: “Ta cũng khá thích hài tử, nếu như có thì sinh ra.”
Nghe thấy câu trả lời của vị hôn thê, mặt mày Trần Mục hớn hở, bọn họ là chân ái, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giữa lần trước và lần này đã cách nhau mấy tháng, cho đến bây giờ Khương Phục Tiên vẫn không có cảm giác gì, xem ra thật sự giống như nàng ta nói, thể chất của nàng ta rất khó mang thai.
“Lát nữa ta phải đi gặp Tần sư muội, hỏi muội ấy tình hình của Lăng Vân tông, nếu như có chuyện cần ta phê chuẩn thì còn phải tốn thời gian để xử lý.”
Khương Phục Tiên nắm lấy tay Trần Mục, nhẹ nhàng nói: “Phu quân, hay là cùng nhau đi?”
Trần Mục cười khổ nói: “Thôi đi, Tần sư tỷ hận không thể bóp chết ta, vẫn là không nên đi chọc tức tỷ ấy.”
“Đợi ta xử lý xong chuyện của Lăng Vân tông thì sẽ cùng chàng trở về Trần gia.” Khương Phục Tiên mỉm cười nháy mắt.
Khương Phục Tiên ở bên ngoài là tiên tử hàn cung không dính bụi trần, ở trước mặt Trần Mục lại dịu dàng săn sóc, vui tươi đáng yêu, thực sự không cần quá ưu tú.
Hai người đến bên vách núi, bên ngoài bao phủ trong làn áo bạc, Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong, hắn khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, gió tuyết đều không thể đến gần.
Khoảng thời gian này tuy rằng không làm gì cả nhưng mà thực lực của Trần Mục lại thăng cấp rất nhiều, còn nhanh hơn so với khi nỗ lực tu luyện lúc trước, nhục thân không ngừng đột phá cực cảnh.
Hắn sử dụng Hồng Mông tiên chủng và Bất Diệt Kinh tiếp tục tu luyện, da thịt hiện lên quang huy tím vàng, Trần Mục không động đậy, không gian xung quanh đang rung chuyển.
Lạc Hà phong.
Khương Phục Tiên đi đến nhà gỗ của Tần Nghê Thường.
Trong nhà có lò lửa, khói nóng hầm hập làm căn phòng trở nên rất ấm áp, Tần Nghê Thường nhìn thấy Khương Phục Tiên xuất hiện thì nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình kéo cánh tay nàng ta, nhẹ giọng nói: “Sư tỷ, ngồi bên này.”
Tần Nghê Thường nhìn ra Khương Phục Tiên có chút khác trước, dáng tóc càng thành thục hơn, khuôn mặt hồng hào, trên người còn có mùi của nam nhân!
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của sư muội, Khương Phục Tiên mới nhận ra khắp người mình đều có mùi của Trần Mục, vẻ mặt nàng ta mang theo sương giá, miễn cưỡng che giấu ngượng ngùng.
Tần Nghê Thường từ lâu đã coi mối quan hệ của bọn họ là không trong sáng nên cũng không quá ngạc nhiên, cung kính nói: “Sư tỷ, tỷ đến đây có chuyện gì sao?”
Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: “Gần đây Lăng Vân tông có chuyện gì quan trọng không?”
Tần Nghê Thường thành thật trả lời: “Tông môn sắp tuyển nhận tân đệ tử, đến lúc đó sẽ cử hành Tông Môn đại hội, chuyện đó cũng khá quan trọng.”
“Những chuyện này muội chuẩn bị là được, Tông Môn đại hội nếu như ta ở Lăng Vân tông thì chắc chắn sẽ đi, nếu như không ở thì đến lúc đó do muội chủ trì, có được không?”
“Không thành vấn đề.”
Tần Nghê Thường đã tập mãi thành quen.
“Gần đây có rất nhiều môn phái nhỏ xin gia nhập vào liên minh hai châu, chúng ta đang thương lượng có cho thông qua không.”
“Loại chuyện này mọi người thương lượng thì tốt hơn.”
“Sư tỷ, chỉ có những chuyện này thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Khương Phục Tiên cười nói: “Sư muội, Phượng Huyết trì của muội có thể cho ta mượn dùng chút không?”
Tần Nghê Thường cười gật đầu: “Đương nhiên là được, sư tỷ, bây giờ muội dẫn tỷ đi.”
“Vậy ta gọi tiểu sư đệ cùng đi.”
Khương Phục Tiên dùng thần niệm truyền âm cho Trần Mục.
Trần Mục không biết là chuyện gì, nhưng nghe thấy truyền gọi thì nháy mắt đã đến Lạc Hà phong, mỉm cười nói: “Nương tử, có chuyện gì thế?”
Nương tử? Sau khi Tần Nghê Thường nghe thấy thì cả người đều nổi da gà, nàng ta có thể chắc chắn hai người này kết phường với nhau đến làm nàng ta buồn nôn.
Khương Phục Tiên bĩu môi, gọi nương tử cũng không phân trường hợp, thật sự không xem Tần Nghê Thường là người ngoài mà, Trần Mục gật gật đầu tỏ ý đã biết sai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]