Trần Mục yên lặng chiêm ngưỡng thịnh thế mỹ nhan của vị hôn thê, Khương Phục Tiên lấy ra rượu ngon đã cất giấu nhiều năm, trong khoảnh khắc mở ra, hương thơm của rượu đã tràn ngập khắp nơi.
“Thơm không?”
“Thơm.”
“Sư tỷ, để đệ rót cho tỷ.”
Trần Mục cầm vò rượu lên, hắn rót rượu vào trong hai chén rượu, sau khi rót đầy, Khương Phục Tiên cười khanh khách nói: “Uống rượu giao bôi trước đi.”
“Được ạ.”
Trần Mục cười rất vui vẻ.
Bọn họ nâng chén rượu nên cùng lúc, sau đó sát lại gần nhau, chuẩn bị uống rượu giao bôi, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vui sướng, Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: “Tối nay, sư tỷ là tân nương của đệ.”
“Nương tử.”
“Ừm.”
Hai người đồng thời bật cười thành tiếng, Khương Phục Tiên và Trần Mục chầm chậm uống hết một chén rượu.
Vò rượu này, hương rượu thuần hậu, bên trong có rất nhiều thiên trân địa bảo, Trần Mục vừa uống một chén đã cảm thấy toàn thân ấm lên, có loại cảm giác khô nóng.
Hắn cảm thấy rượu này có gì đó không đúng.
“Uống ngon không?”
“Ngon lắm.”
“Ngon thì uống nhiều chút.”
Khương Phục Tiên cầm vò rượu lên rót rượu, nàng ta chủ động bưng chén rượu lên cho Trần Mục, trước sự nhiệt tình của vị hôn thê, hắn tất nhiên sẽ không từ chối.
Uy lực của vò rượu này rất mạnh, Khương Phục Tiên một chén thì Trần Mục ba năm chén, rất nhanh đã uống hết vò rượu này, đầu của Khương Phục Tiên rất tỉnh táo, toàn thân Trần Mục có hơi nóng, suy nghĩ cũng xem như tỉnh táo.
Khương Phục Tiên một tay nắm lấy cằm, đôi mắt đẹp đánh giá Trần Mục, có chút thất thần, vốn là muốn chuốc say Trần Mục, không ngờ hắn vẫn có thể duy trì tỉnh táo.
Trần Mục có chút choáng váng, rượu này khá cao nhưng tính tự chủ của hắn cực mạnh, vẫn giữ được tỉnh táo, hắn nhìn vị hôn thê, Khương Phục Tiên đã uống rượu, biểu cảm đỏ mặt ngẩn người rất đáng yêu.
Uống rượu vào thì người nhút nhát cũng to gan, tại sao tiểu phu quân lại không dám động, có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, Khương Phục Tiên bĩu môi, chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao?
Nếu đã chuốc không say, Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta đi qua bàn rượu rồi đột nhiên đẩy ngã Trần Mục.
Trần Mục có chút ngây ra, không biết là Khương Phục Tiên có ý gì, còn tưởng rằng nàng ta muốn đánh nhau.
Nhìn vị hôn thê đang gần trong gang tấc thì cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, đôi mắt xanh thẳm kia còn đẹp hơn cả bầu trời sao, đôi môi hồng nhuận, hơi thở tựa hoa lan.
“Sư tỷ, tỷ...”
Trần Mục còn chưa nói hết câu, Khương Phục Tiên đã ức hiếp xông đến, nàng ta giống như nữ vương, cường thế nói: “Hôm nay, sư tỷ ăn chắc đệ rồi.”
Trần Mục đã uống rất nhiều rượu, nghe thấy lời nói trêu chọc như thế của Khương Phục Tiên, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của vị hôn thê, lật người đè nàng ta ở dưới thân, sau đó hôn nhẹ lên đôi môi mỏng hồng nhuận của nàng ta.
Chốc lát sau.
Khương Phục Tiên đột nhiên đẩy Trần Mục ra.
Trần Mục hồi thần lại, vội vàng xin lỗi: “Sư tỷ, xin lỗi, chắc chắn là đệ đã uống nhiều rồi.”
Khương Phục Tiên trừng mắt nhìn Trần Mục, nàng ta khẽ vén sợi tóc bên thái dương, nói: “Ôm tỷ về phòng.”
Trần Mục nhẹ nhàng ôm vị hôn thê lên, hai người đi vào căn phòng trong băng cung, chỗ này được bày trí rất ấm áp, còn đốt nến đỏ, hắn dịu dàng đặt Khương Phục Tiên lên khối băng ngọc được phủ chăn lông.
Khương Phục Tiên nắm lấy vai của Trần Mục, kéo hắn lên giường, sau đó ngồi trên eo hắn giống như nữ vương cao cao tại thượng, cực kỳ trêu người.
Tim Trần Mục đập vô cùng nhanh, hắn nhìn vị hôn thê đưa hai tay ra sau đầu, trong nháy mắt trâm cài bị gỡ xuống, tóc bạc xõa ra.
Khương Phục Tiên nháy mắt trái, động tác xinh đẹp trêu chọc, Trần Mục hoàn toàn không chịu được.
“Sư tỷ...”
“Gọi ta là nương tử!”
Trần Mục dịu dàng nói: “Nương tử.”
Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười nồng đậm, đôi mắt xanh thẳm phản chiếu bóng dáng của Trần Mục, giọng nói ngạo kiều: “Tỷ muốn ở bên trên.”
Lăng Vân phong, băng cung.
Trong phòng, hai người ôm nhau ngủ, hơi thở của bọn họ dung hợp lại cùng nhau, năng lượng giữa thiên địa điên cuồng lao về phía Lăng Vân tông.
Trần Mục mở mắt ra trước, ánh nến trong phòng sớm đã dập tắt, lần luận bàn này Khương Phục Tiên đã chuẩn bị rất lâu, chỉ có thủy tinh thạch giải phóng ra quang huy.
Mở mắt ra đã nhìn thấy Khương Phục Tiên đang ngủ say trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta còn hồng hào hơn trước.
Bọn họ đắp chăn màu đỏ dùng khi kết hôn, Trần Mục cảm giác đã trôi qua rất lâu, bên ngoài đang có tuyết bay, ước chừng là mùa đông, có thể đã trôi qua vài tháng.
Đêm hôm đó, Trần Mục và vị hôn thê thảo luận về việc tu luyện, hai người giao lưu mấy ngày mấy đêm, hắn bị Khương Phục Tiên lăn qua lăn lại đau hết cả người, sau đó thì chìm vào giấc ngủ say, không ngờ khi tỉnh lại bên ngoài đã đổ tuyết, hiện giờ tinh thần hắn rất sảng khoái.
Trần Mục kiểm tra tu vi của bản thân, trong mắt hiện lên vẻ chấn kinh, hắn đã trực tiếp đột phá Huyền Tiên, trở thành Cửu phẩm Địa Tiên, Hồng Mông tiểu thụ trong cơ thể bây giờ đã cao ba tấc. Bên trong ẩn chứa tiên lực khủng khiếp.
Hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
“Ừm~”
Khương Phục Tiên ậm ừ một tiếng, sau đó đôi mắt xanh thẳm mở ra, lông mi khẽ run, nàng ta ngẩng đầu nhìn Trần Mục đã tỉnh lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Nàng ta vươn bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuấn lãng của vị hôn phu, giọng nói dịu dàng: “Phu quân. Sau này sư tỷ sẽ thương đệ thật tốt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]