Dáng người Trần Dĩnh nhỏ nhắn, chín tuổi cũng không cao lớn, Đường Uyển trước kia cũng không để ý, mấy năm gần đây thì lại có chút lo lắng, năm ngoái còn mời trưởng lão của Hiệp Đại các đến xem qua, lão bà bà kia kinh ngạc trước tu vi của Trần Dĩnh, nhưng không nhìn ra vấn đề.
Trần Mục lấy ra ba cái bát.
Hai trong số đó có hơn một nửa bát nước.
Trần Mục đổ ra một ít dịch thuốc vào bên trong, sau đó lấy ra bình nhỏ màu trắng, đổ ra vài giọt chất lỏng màu vàng ở trong hai cái bát.
"Hai bát này là của muội và Tiểu Hãn."
"Ca ca, cái này thoạt nhìn thật khó uống."
"Dĩnh Dĩnh, thuốc đắng giã tật, uống xong sẽ rất tốt với thân thể, mau bưng đi cho Tiểu Hãn."
"Được rồi."
Trần Dĩnh bưng hai bát thuốc lên rời đi.
Trần Mục đổ toàn bộ dịch thuốc còn lại ra bát kia
Hắn bưng bát rời đi, thấy Yến Lang Nguyệt đi vào đình viện chuẩn bị quét dọn phòng: "Lang Nguyệt tỷ, thời gian này tỷ không cần phải quét dọn phòng đâu."
"Được rồi, tiểu thiếu gia, có muốn ta chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi không?"
"Không cần đâu, cảm ơn tỷ."
Yến Lang Nguyệt không ở lại.
Nàng ta còn phải đến Thuận Phong tiêu cục giúp đỡ.
Trần Dĩnh và Trần Hãn uống thuốc xong, cả người đều đau dữ dội, bọn họ lập tức vận chuyển Hô Hấp pháp để hấp thu vật chất linh tính trong thuốc.
Trần Mục bưng thuốc trở lại phòng, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3680476/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.