"Hai người hy vọng là muội muội hay là đệ đệ?"
"Tùy ý đi, nhưng nào cũng được hết."
"Muội muốn đệ đệ."
Trần Dĩnh cảm thấy đệ đệ đáng yêu.
Nàng ta thích dẫn Trần Hãn chơi.
"Mục Nhi, con đọc sách nhiều, có khiến nghị cái tên nào dễ nghe không?" Đường Uyển cười hỏi.
Trần Mục từ nhỏ đã thích đọc sách, đây cũng là nguyên nhân mọi người cảm thấy hắn thông minh: "Mẫu thân, nếu là con trai thì gọi là Trần Diêu, Diêu của Tiêu Diêu, nếu là con gái, thì gọi là Trần Dao, Dao của Dao Trì."
"Cái này không tệ."
"Lát nữa ta sẽ thương lượng với cha con."
Trần Dĩnh chớp mắt với Trần Mục: "Ca ca, Nhị ca mỗi năm đều đưa Tạ Nhã tỷ tỷ về Trần gia ăn tết, sao huynh không mang theo?"
"Sẽ có."
Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, chuyện Khương Phục Tiên không tình nguyện, hắn cũng không dám ép buộc.
Đường Uyển dịu dàng nói: "Qua vài ngày nữa, đại thúc đã là mười ba tuổi, thời gian trôi qua thật nhanh."
Tản bộ với mẫu thân xong, Trần Mục lập tức trở lại viện tử của mình, Yến Lang Nguyệt vừa mới giúp hắn quét dọn phòng, thay chăn.
Tòa viện này có ao nhỏ và vọng lâu, còn có vườn hoa, đình viện ở giữa cũng rất rộng rãi, phòng ngủ chính ở giữa rất lớn.
Hai bên còn có hai gian sương phòng.
Nhà bếp cũng được trang bị.
Chuẩn bị đầy đủ.
Khi đêm khuya yên tĩnh, Khương Phục Tiên đi tới đình viện Trần Mục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ep-lam-hon-phu-cua-kiem-thanh/3680475/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.