Chương trước
Chương sau
"Tại…Tại sao?"

Uyển Nhị không dám tin vào trước mặt mình bà ta cứ ngỡ làm theo sự chỉ dẫn thì nhất định sẽ khiến Diệp Hạ sống lại, ai ngờ đâu thay vì sống lại là đổi lại hiện thực im lặng chẳng có lấy một tiếng nói nào cả.

"Vậy hóa ra là mình bị lừa sao? Haizz chết tiệt mà muốn lôi bà ta ra đây để xử dẹp quá."

Uyển Nhị tức tới nỗi hai tay bà ta vì đầu bứt tóc, sắc mặt hiện rõ hẳn sự căng thẳng, tức giận hơn.

Trong lúc bà ta còn đang nghi ngờ không hề để ý đến đằng sau lưng mình, có bóng dáng của ai đó chầm chậm mà đứng lên vẹo cột sống mà bỗng chốc thẳng lưng.

"Mẹ…con trở lại rồi."

Uyển Nhị còn đang tức điên lên tới nỗi nghiến răng ken két, bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau bà ta không dám tin mà nghĩ.

’Cái giọng nói này…liệu có phải…là Diệp Hạ không?'

Vì để kiểm chứng suy nghĩ của mình bà ta chầm chậm quay đầu lại chỉ thấy xuất hiện trước mặt của Uyển Nhị chính là một thiếu nữ, mặc trên mình bộ váy nhuốm máu cộng thêm những vết nhớt nhùa nhụa từ đầu cho tới chân.

Bà ta nhìn thấy đứa con gái trước mặt mình sống lại, không dám tin cảnh trước mặt mà liền chầm chậm đi tới gần đến về phía của Diệp Hạ, đưa tay lên mặt giọng không ngừng lắp bắp mà hỏi.

"Là…Là con sao…Diệp Hạ?"

Diệp Hạ thấy vậy khẽ nở nhẹ nụ cười tay cầm lấy bàn tay của Uyển Nhị đang đặt trên má mình mà đáp.

"Vâng là con đây, Diệp Hạ con gái cưng của mẹ."

Nhìn thấy Diệp Hạ trở nên ngoan ngoãn hơn khác xa hoàn toàn tính cách hồi trước bà ta không kìm nổi giọt nước mắt rơi xuống mà nói.

"Con…Diệp Hạ…"

Diệp Hạ nhìn thấy hành động lạ của Uyển Nhị, gia mắt khẽ nhấp nháy một lúc mà hỏi.

"Mà mẹ lên trên phòng con làm gì vậy có chuyện gì sao?"

Bà ta nghe thấy cô hỏi vậy chỉ quay sang nhìn mà nói.

"À…À thật ra mẹ định gọi con đi chơi nhưng lên trên phòng thấy con mệt mất tiêu rồi, với cả mẹ thấy cả người con bây giờ đều là máu với cả nhớt nữa."

Diệp Hạ cúi đầu xuống hai tay kéo áo ra nhìn vào bên trong, vẻ mặt không chút cảm xúc rồi nói.

"Có sao đâu mẹ, con thấy nó bình thường mà."

Nghe vậy Uyển Nhị liền đi tới chỗ của Diệp Hạ, bà ta kéo tay của cô rồi đóng cửa phòng lại đi xuống.

Xuống dưới nhà ánh mắt của cô không ngừng nhìn xung quanh như thể đây là lần đầu mới được nhìn thấy vậy.

"Oa đẹp quá."

Vì Uyển Nhị kéo cô xuống dưới nhà nên cũng chẳng để tâm tới lời nói của cô, một lúc sau kéo đến phòng tắm.

Diệp Hạ nhìn xung quanh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở trước mặt đã bị bà ta dẫn đến bồn tắm mà nói.

"Diệp Hạ, bây giờ con cởi quần áo ra đi."

"Dạ vâng."

Cô nghe vậy liền lấy hai tay cầm lấy váy mà kéo xuống dưới chân, thấy cô làm vậy bà ta không ngừng suy nghĩ.

’Đúng thật là thuốc bà ta đưa cho mình đúng là có tác dụng thật, con bé vậy mà nghe lời một cách răm rắp, không như hồi xưa chỉ cần nói một phát đã nũng nịu bây giờ ngoan ngoãn thế này…thì mình thà cần còn hơn đứa hồi trước.'



Diệp Hạ đứng ở trước mặt chẳng hề có chút nào gọi là động đậy cả, Uyển Nhị nhìn thấy vậy không hề chửi mà ngược lại còn dịu dàng dìu cô ngồi xuống bồn tắm nhỏ giọng mà nói.

"Diệp Hạ, nay mẹ sẽ tắm cho con, sẵn tiện là kì lưng cho con luôn."

Diệp Hạ nghe vậy giọng hớn hở ánh mắt quay lại nhìn về phía bà ta mà nói.

"Con cảm ơn mẹ, yêu mẹ nhất."

Uyển Nhị nghe vậy sắc mặt vừa rồi còn suy nghĩ nghe lại những lời nói, hồi mà Diệp Hạ hay nói nhất tính ra cũng phải cách nhau hơn mười năm, bỗng chốc có một cảm giác lạ lẫm khó mà nói ra được.

"Diệp…Diệp Hạ…con vừa nói gì vậy nói cho mẹ xem lại được không?"

Diệp Hạ nghe vậy không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại còn vui vẻ mà trả lời lại.

"Dạ mẹ, con cảm ơn mẹ yêu mẹ nhất."

Nghe lại lần thứ hai cảm xúc của Uyển Nhị vui tới nỗi không nói nổi lên được lời nào, nước mắt khẽ rơi xuống hai tay che lại không kìm được mà khóc to hơn.

Cô đang quay lưng lại nghe thấy tiếng khóc của bà, vội quay người lại hai tay đặt ở phần bắp tay lo lắng mà hỏi.

"Mẹ…Mẹ sao mẹ lại khóc vậy?"

Thấy Diệp Hạ hỏi mình như vậy, thay vì trả lời bà ta lại chọn cách im lặng một lúc sau mới nói.

"Không…Không có gì đâu con…chắc lâu rồi mẹ chưa từng nghe con nói vậy, nên thành ra tâm trạng của mẹ liền thành ra như vậy đấy, con không phải để tâm tới đâu, Diệp Hạ.”

Diệp Hạ nghe vậy sắc mặt chẳng có chút cảm xúc nào mà khẽ đáp.

"Vậy con biết rồi."

Nói rồi liền quay đầu lại, còn Uyển Nhị lấy lại được tinh thần bà ta mới bắt đầu làm việc, nhưng giọt nước mắt dường như vẫn còn đọng trên khẽ mắt.

Khẽ lấy tay lau nhẹ nước mắt mà nghĩ.

’Đúng là lâu rồi…con bé chưa từng nói câu này bây giờ tự dưng nói…mình lại không thể kìm nén được cảm xúc…đúng là nó quá khó nhắn đối với mình mà.'

Uyển Nhị lấy chiếc khăn khẽ kì ở đằng sau lưng, nhưng còn chưa kịp kì được mấy phát trước mắt bà ta chính là những cục mụn như mắt con cóc, to tròn hơn nữa lại còn căng, da của Diệp Hạ không biết từ lúc nào sần sùi y chang như da cóc vậy.

Bà ta không dám tin khẽ đưa tay mình chạm vào da của Diệp Hạ, vừa mới chạm vào da thì những cục mụn bắt đầu nổi lên thật to như muốn nổ tung vậy, nhìn những gì ở đằng sau lưng của cô,không dám nghĩ tới.

"Diệp…Diệp Hạ tại sao da con…lại sần sùi y như da cóc vậy? Hơn nữa lại có những cục mụn to như vậy? Thế này là thế nào hả, Diệp Hạ?"

Cô nghe vậy sắc mặt không chút thay đổi chỉ khẽ quay nhẹ đầu sang bên phải mà đáp.

"Mẹ, từ trước giờ da con với cả mụn đều y như vậy mà, chứ có bao giờ lại không có đâu mẹ."

Uyển Nhị nghe vậy không dám tin mọi chuyện trước mặt, không biết từ bao giờ mồ hôi đã rơi xuống dưới áo của bà ta, và giọt máu còn đang đọng ở trên cổ tay dường như cũng không là điều ngoại lệ.

Nhìn thấy máu chảy ra khỏi cổ tay của mình, không chịu được mà khẽ nhíu mày lại mà nói.

"Tsk, băng bó vậy rồi mà máu vẫn ra ngoài được tại sao lại vậy chứ?"

Lúc Uyển Nhị còn đang cảm thấy phiền phức, không biết từ lúc nào mà Diệp Hạ đứng ở bên cạnh mình, đầu dựa vào vai của bà ta mà nói nhỏ.

"Mẹ, mẹ có thẻ cho con một thứ gì được không?"

"Hửm?"



Uyển Nhị còn đang suy nghĩ nghe thấy tiếng của Diệp Hạ còn chưa kịp nghĩ nhiều đã giật mình giọng lắp bắp vội vàng mà nói.

"Diệp…Diệp Hạ con cúi vào vai mẹ từ lúc nào vậy?"

Nghe vậy cô từ từ rời khỏi vai của bà ta, cơ thể trần như nhộng từ từ đi tới chỗ của Uyển Nhị rồi nói:

"Mẹ…tự dưng con muốn uống nước quá."

Vừa nói Diệp Hạ liền lấy tay chỉ vào miệng của mình, ánh mắt tỏ rõ sự đáng thương mà nói.

"Mẹ có thể cho con được không?"

Uyển Nhị nhé vậy chẳng hề ngạc nhiên chỉ khẽ nói.

"Hửm, con muốn lấy nước gì để mẹ lấy cho."

Thay vì trả lời câu hỏi của bà ta thì Diệp Hạ từ từ tiến lại gần chỗ của bà ta, dựa đầu nhẹ vào trong lòng tay không quên lướt từ đằng sau lên trên.

Nhìn thấy hành động của Diệp Hạ, Uyển Nhin giật mình tới nỗi cả da đều nổi hẳn cả da gà lên gân xanh cũng không ngoại lệ chỉ tiếc một điều là gân không có nổi mấy.

"Mẹ…có thể cho con uống máu không?"

Nói rồi Diệp Hạ không quên lấy lưỡi liếm xung quanh môi của mình, để lộ ra hẳn vết răng sắc nhọn.

Nhìn thấy vậy Uyển Nhị giật mình tới nỗi hai mắt trợn tròn lên không dám tin chuyện trước mặt mình lại là sự thật, nhìn thấy vậy bà khẽ đưa hai tay lên xoa xoa rụi rụi mắt một lúc.

Tuy là hành động nhưng trong đầu của bà ta không ngừng suy nghĩ.

’Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao con bé rõ ràng đã sống lại rồi nhưng tại sao lại có vết răng nanh? Không lẽ là thành ma cà rồng sao?'

Thấy bà ta không nói gì Diệp Hạ khẽ nở nụ cười đắc ý không kìm được mà nói.

"Nếu mẹ đã cho như vậy rồi thì con sẽ xin phép không ngần ngại mà thử trước."

Nghe vậy Uyển Nhị hai mắt trợn tròn vội hất mạnh mặt của Diệp Hạ đi mà quát lớn.

"Ta cấm con không được hút máu ta, hỗn xược."

Tuy bà ta may chưa bị hút máu nhưng tiếng thở một hơi có khi còn hồng hộc, không gian trong phòng tắm vừa rồi còn đang yên ổn, bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy.

Diệp Hạ bị hất mạnh mặt ra, cũng may chưa bị thương tí nào hết.

Nhìn thấy bà không cho mình uống hơn nữa thử một chút cũng vậy, Diệp Hạ không kìm được mà ánh mắt hiền dịu vừa rồi bỗng liền đổi thành sự giận dữ chưa từng có.

"Ha, mẹ thật là mẹ ích kỷ quá rồi đấy."

Nghe vậy Uyển Nhun không nghĩ nhiều mà trực tiếp phản bác lại mà nói lớn.

"Ích kỷ? Diệp Hạ con là con người mà, mà con biết con người không thể nào hút máu con người được, con có biết điều đó không, Diệp Hạ?"

Nghe vậy Diệp Hạ liền cúi đầu xuống bất giác msf cười lớn hơn không nghĩ nhiều mà trực tiếp đáp lại.

"Ai nói với mẹ là con người không thể hút máu được chứ? Hay là mẹ chưa từng nhìn con người cũng có thể hút máu sao mà mẹ nhìn con như sinh vật là vậy?"

Nói rồi Diệp Hạ không kìm được để lộ hẳn hai cái răng nanh nhọn, lưỡi điêu luyện mà chạm vào răng nanh ưỡn ẹo xung quanh, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía của Uyển Nhị nhíu mày lại mà nói.

"Tất cả con chỉ muốn nói vậy thôi còn mẹ muốn cho con hay không thì tùy mẹ THÔI."

Nói xong cô không quên ấn mạnh chữ ’THÔI' dường như muốn cảnh cáo Uyển Nhị cấm được xen vào chuyện của mình vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.