Tôi lần mò trong bóng đêm, cố gắng thật chậm và nhẹ nhàng, tay đã chạm vào được cái thuổng dựng sát bức tường, sờ lên ngực mình, thấy trong lớp áo len mọi thứ vẫn có vẻ là đầy đủ. Bò về hướng bức tường gạch phía Nam của khu vườn, nép sát mình vào đó và vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài. Qua tiếng nói chuyện thì tôi có thể ước chừng có đến sáu, bảy giọng nói khác nhau, vậy là có thể đang tụ tập khoảng mười người.
- Bây giờ thế nào? – Giọng một người cất lên hỏi
- Chỉ có mấy cái xác pháo ở đây thì làm được gì, chắc nó chạy mất rồi. Không hiểu thằng dở hơi nào nửa đêm nửa hôm đi đốt pháo khắp làng nhờ? – Một giọng bực dọc, tôi nghe có vẻ quen nhưng chưa nhớ ra là ai.
- Thôi mọi người giải tán về ngủ thôi, gần 1 giờ sáng rồi.
- Đ.M nó chứ, đang xem gần hết trận làm bố mày giật hết cả mình.
- Em nghĩ là giờ mình về lấy đồ đạc chốc nữa quay lại, em cứ thấy lạ, lần trước nghe tiếng pháo nổ thì tóm được một thằng còn dưới mương, hay là có việc gì chẳng lành anh nhỉ?
- Tao cũng khát nước nữa, giờ ở đây có gì đâu mà nhìn, chắc bọn nó băng qua cánh đồng chạy rồi, ở đây làm gì có mương đâu.
Tiếng người nói chuyện với nhau ngày càng xa dần, tôi rất căng thẳng, không rõ ngoài đó còn có ai đứng hay trốn đâu đó nhằm giăng bẫy hay không, điều này là rất có thể, nhưng mà thời gian ban nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656466/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.