Chương trước
Chương sau
Bên trong thành, năm mươi binh sĩ Kim Trì Vệ canh gác khách điếm đã bị điều đi, đổi thành ba mươi Ngu gia quân. Ba mươi người này có thể so bằng với ba trăm binh lính bình thường.
Lúc này sắc trời đã tối, trong một ngõ sâu đối diện khách điếm, có ba người đang ghé đầu vào nhau.
Râu dê: "Nhìn thấy chưa? Giặc Oa sắp tấn công Kim Trúc, thế mà Ngu gia quân không lo giữ thành, chạy tới canh giữ khách điếm. Trong khách điếm này tuyệt đối có Mạnh Quân Quân!"
Râu cá trê: "Vậy làm sao bây giờ, chúng ta có ra tay hay không? Tam gia treo giải thưởng một vạn lượng bạc trắng, một vạn lượng lận đó!"
Sau khi nói xong, hai gã đều đưa mắt về phía một gã khác: "Lão Đại, mau cho chủ ý đi!"
Gã được xưng hô là "Lão Đại" có bộ râu quai nón, nhéo nhéo giữa mày tỏ vẻ đau đầu, phun ra một bãi nước miếng bắn lên tường: "Mụ nội nó! Chúng ta không muốn chọc vào Ngu gia, định không nhận mối làm ăn này, kết quả lại vẫn có thể ngẫu nhiên gặp được? Trước nay làm ăn sao không bao giờ gặp phải chuyện tốt như thế? Hiện giờ tiền nện ở trên mặt, nếu còn không kiếm thì thực xin lỗi Tổ sư gia!"
Râu dê vui vẻ, hắn vốn muốn tiếp nhận mối làm ăn kia, chợt lo lắng: "Nhưng thành này đã bị phong tỏa, khách điếm còn bị Ngu gia quân canh gác chặt chẽ, chúng ta làm thế nào trộm người ra biển?"
Râu cá trê xoa xoa tay: "Có lão Tứ ở đây, sợ cái gì!" Nói xong quay mặt vào phía sâu hút của ngõ nhỏ huýt sáo một tiếng.
Sau tiếng huýt sáo, từ hốc tăm tối có một bóng ma dần dần hiện ra, là một gã màu da ngăm đen như cục than mặt mày có vẻ chất phác.
Râu cá trê chỉ huy: "Ngươi đi khách điếm trộm Mạnh Quân Quân ra đây."
Cục than thắc mắc: "Mạnh Quân Quân trông như thế nào?"
Ba người hai mặt nhìn nhau, bởi vì không tính toán nhận mối làm ăn này của Tam gia nên bọn chúng đều không nhìn qua bức họa.
Vẫn như cũ là Râu cá trê tương đối cơ trí, đưa chủ ý cho Cục than.
Cục than gật gật đầu, thân hình tựa quỷ ma thoắt ẩn thoắt hiện tránh đi sự canh gác nghiêm ngặt của Ngu gia quân, lẻn vào trong khách điếm.
Bên trong khách điếm cũng có hai người trông coi, không thể luồn qua được hai người này. Cục than đen bèn đánh đòn phủ đầu, thân hình lóe lên một cái chủ động xuất hiện trước mặt hai người. Hai người đang muốn rút đao hô to, chợt thấy hai tay gã kia duỗi ra trước mắt. Lòng bàn tay gã ta vẽ đầy hoa văn màu sắc rực rỡ, đôi tay hắn uốn éo như rắn trước mặt hai quân sĩ, đôi mắt hai người dần dần mất đi tiêu cự. Hai quân sĩ cũng không té xỉu, chỉ là mơ màng hồ đồ đứng bất động.
Cục than lục soát từng phòng một lần, dựa theo chỉ dẫn của Râu cá trê 'Mạnh Quân Quân là đại mỹ nhân nổi danh Giang Nam, cứ bắt nữ nhân nào đẹp nhất trong khách điếm nhất định không sai'. Với nguyên tắc này, Cục than đang phân vân tuyển lựa giữa Sở Dao và Mạnh Quân Quân, cuối cùng chọn vị mặc nam trang chỉ cần liếc mắt một cái thì nhìn ngay ra là một đại mỹ nhân.
Sau khi hạ mê dược, Cục than khiêng Sở Dao ra khỏi khách điếm đến căn nhà bên hông, toàn bộ người trong nhà này đã bị làm cho hôn mê.
Nhìn không thấy mặt Sở Dao, chỉ thấy trang phục, Râu cá trê ngẩn người: "Ta kêu ngươi đi bắt mỹ nhân, ngươi khiêng một nam nhân trở về?"
Nhưng khi Cục than ném Sở Dao lên giường, thuận tay cởi búi tóc và bóc ra bộ ria của nàng, ba gã kia lập tức nhìn không chớp mắt.
"Khó trách là một trong tám đại mỹ nhân của Giang Nam." Râu dê nuốt nước miếng, duỗi tay muốn sờ soạng gương mặt nõn nà của nàng.
Thân là lão Đại, Râu quai nón hung hăng đập lên mu bàn tay hắn một cái: "Làm gì thế?"
Râu dê ngượng ngùng thu tay: "Ta chỉ cảm khái chút thôi, Mạnh tiểu thư này đứng hàng thứ tư trong tám đại mỹ nhân, vậy ba người đầu tiên phải đẹp đến mức nào?"
"Đẹp đến mức nào thì có quan hệ gì đến ngươi?" Râu quai nón trừng mắt lườm hắn một cái rồi nhìn về phía Cục than, "Ngươi đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đào địa đạo qua khỏi tường thành đi?"
Cục than nhíu mày nói: "Lão Đại, lúc vào phòng bắt người, nhìn thấy trong phòng có y phục và giày nam nhân, rõ ràng không phải cùng vóc dáng với nàng ta. Phỏng chừng nàng ta là bà nương có nam nhân, không giống Mạnh Quân Quân là tiểu thư chưa xuất giá. Nhưng thật ra ở cách vách cũng có một vị mỹ nhân nữa, có cảm giác càng giống Mạnh Quân Quân hơn."
Râu quai nón chớp chớp mắt: "Vậy ngươi còn khiêng nàng ta ra làm gì?"
Cục than chỉ chỉ Râu cá trê: "Tam ca bảo ta khiêng ra nữ nhân nào xinh đẹp nhất."
Râu cá trê khóe miệng giựt giựt: "Đi một chuyến nữa, khiêng luôn mỹ nhân kia về đây."
"Được." Cục than xoay người đi ngay.
Một khắc sau, hắn khiêng Mạnh Quân Quân cũng hôn mê tới, ném lên giường nằm song song với Sở Dao.
Cục than ra ngoài đào địa đạo, ba người vây quanh giường phân biệt nửa ngày, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không thể nào phân biệt nổi ai mới là Mạnh Quân Quân, cuối cùng quyết định cùng nhau mang đi.
Được Bà Còm ở wattpad biên tập
Ngoài thành Kim Trúc, Khấu Lẫm cảm thụ trong Huyễn Âm trận một lúc rồi bay trở về trên thành lâu.
Sở Tiêu hỏi: "Đại nhân, cảm giác như thế nào?"
Khấu Lẫm chỉ thấy môi hắn khép mở, một chữ cũng không nghe được, trong tai như bị cả biển nước đổ vào ầm ầm ầm rung động, qua một thời gian thật lâu mới dần dần khôi phục.
Lúc này Liễu Ngôn Bạch mới hỏi: "Nhạc khúc mới vừa rồi hạ quan đàn tấu đã đủ cường độ chưa?"
Khấu Lẫm móc móc lỗ tai: "Cho dù đã bịt tai nhưng vẫn rất khó chịu, chỉ có thể vận dụng ba phần nội công."
Liễu Ngôn Bạch nói: "Hạ quan cũng chỉ dùng ba phần công lực."
Khóe miệng Khấu Lẫm trễ xuống, thế này mà còn cần hắn đây xông vào giữ chân cái rắm, sử dụng thêm bảy phần công lực thì đám Oa tặc tuyệt đối sẽ thất khiếu đổ máu, còn cần hắn xuống hay sao?
Liễu Ngôn Bạch vội vàng giải thích: "Hiện tại mọi nơi yên tĩnh, sóng âm lọt vào tai dĩ nhiên cực mạnh. Nhưng sau đó khi Oa tặc công thành, khắp nơi ồn ào hỗn loạn thì cho dù hạ quan sử dụng mười phần công lực cũng không có một nửa uy lực như hiện tại."
Khấu Lẫm khẽ nhíu mày: "Hiểu rồi."
Liễu Ngôn Bạch nói: "Đại nhân, hạ quan trước sau vẫn cảm thấy quá mạo hiểm... Cũng may bọn chúng sợ hỏa lực trọng đại của chúng ta áp chế nên lựa chọn công thành vào buổi tối, phần thắng của chúng ta sẽ cao hơn rất nhiều."
"Ban ngày cũng không sợ, trong phạm vi gần thì độ chính xác của hỏa khí và mũi tên cực thấp." Đôi tay Khấu Lẫm nắm chặt que cời lửa vặn một cái, côn thép chậm rãi thu ngắn lại, "Hơn nữa, lúc trước khi ta đánh Bắc Nguyên, những tên Thát Tử rất cao to, cho dù không biết võ công nhưng khí lực cũng đủ bưu hãn. Trái lại Đông Doanh hơn phân nửa là một đám lùn, cho dù lợi hại thì có thể lợi hại hơn bao nhiêu?" Ngữ khí hắn khinh miệt nhưng không hề thả lỏng đề phòng, kiểm tra tụ tiễn và đao đeo bên eo của mình.
Viên Thiếu Cẩn nhìn chằm chằm vào que cời lửa trong tay Khấu Lẫm: "Đại nhân, vì sao ngài không cần đao? Que cời lửa này có thể giết người sao?"
Khấu Lẫm hỏi ngược lại: "Bản quan là đi xuống giết người à? Mục đích là giết người hả?"
Viên Thiếu Cẩn ngượng ngùng bào chữa: "Nhưng tay cầm vũ khí sắc bén thì khả năng tự bảo vệ mình chẳng phải càng tăng cao?"
"Cái này ta biết." Sở Tiêu đã nghe Ngu Thanh dạy không ít, "Loại đằng khiên bọc sắt mà còn được thấm ướt thì trở nên dẻo dai cực kỳ, đao kiếm chém vào không dễ phá, ngược lại còn có thể bị bật lại..."
"Thì ra là thế."
"Còn nữa..."
Khấu Lẫm vừa kiểm tra vừa nghe hai kẻ phế vật đàm luận một ít vấn đề vô nghĩa. Ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua rồi dừng lại trên người Liễu Ngôn Bạch đang cúi đầu chỉnh âm. Bình thường bàn tay Liễu Ngôn Bạch đều là giấu trong tay áo dài rộng, hiện giờ tháo ra bao tay, tay phải thiếu ngón út cứ lắc lắc trông thật xốn mắt.
Liễu Ngôn Bạch cảm nhận được ánh mắt Khấu Lẫm bèn ngẩng đầu: "Đại nhân nhìn gì?"
Khấu Lẫm 'À' một tiếng: "Vẫn là nhịn không được muốn cảm khái lại một lần nữa, năm đó Thánh Thượng chỉ ban cho ngươi danh hiệu Thám Hoa lang rồi ném ngươi tới Quốc Tử Giám dạy học, thật sự là nhân tài không được trọng dụng."
Liễu Ngôn Bạch thờ ơ: "Ấn tượng của ngài đối với hạ quan chưa thay đổi, nhưng hạ quan đối với đại nhân thật sự rửa mắt mà nhìn."
Khấu Lẫm đắc ý: "Liễu Tiến sĩ đang khen bản quan?"
Liễu Ngôn Bạch cười gật đầu: "Xem như thế đi."
Khấu Lẫm nhướng mày: "Bản quan còn nhớ rõ lúc trước ở chùa huyện Hồng Diệp, Liễu Tiến sĩ nói thẳng mình không thích nhất là tham quan và gian thần, mà bản quan chiếm hết cả hai, là loại người ngươi ghét nhất."
Liễu Ngôn Bạch gật đầu: "Lúc trước đích xác như thế, nhưng một đường đi chung với nhau, hạ quan mới nhận ra đại nhân là người có tình có nghĩa, có nguyên tắc có khí khái. Hạ quan trong dĩ vãng từng chịu tội dưới tay bọn tham quan, vì thế đã dùng ánh mắt đánh đồng để nhìn ngài."
"Liễu Tiến sĩ nói quá lời, dĩ vãng ngươi cũng không sai, bản quan thật sự là loại người ngươi chán ghét, 'nguyên tắc sống' cái con khỉ khô gì đó, từ khi đến được kinh thành thì bản quan đã quên sạch không còn một mống, chỉ dư lại một tí xíu lương tâm mà thôi." Tạm quên chuyện địch tặc, Khấu Lẫm vui vẻ trò chuyện với Liễu Ngôn Bạch, "Chẳng qua khi ngươi quen biết với bản quan thì vừa đúng dịp bản quan mới thành thân, hoàn thành một chuyện lớn của cuộc đời, trong lòng cao hứng nên mới bắt đầu xen vào việc người khác."
Liễu Ngôn Bạch nhàn nhạt cười: "Vậy xin chúc mừng đại nhân, xem ra đại nhân lại chậm rãi tìm về lương tâm suýt mất đi."
Khấu Lẫm nhẹ cong khóe môi, lời nói có ẩn ý: "Có câu nói 'Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời', có những tín niệm chỉ là trong một lúc nào đó bị phủ bụi trần, bị chính bản thân cố tình quên lãng, chứ thật ra xưa nay chưa hề 'mất đi', làm sao gọi là 'tìm về'?" ❤
[Tựa như Liễu Ngôn Bạch ngươi lúc xưa thích vẽ Bồ Tát, hiện tại sửa lại vẽ Kim Cương, vị trí của Bồ Tát ở sâu trong lòng có thể ném đi sao? Nếu thật ném mất rồi, lúc này ngươi sẽ không xuất hiện trên thành lâu.] Khấu Lẫm nghĩ thầm.
Liễu Ngôn Bạch hơi đình trệ trong nháy mắt, nhưng sau đó vẫn tiếp tục chỉnh âm, không nói chuyện nữa.
Hai khắc qua đi, Ngô Thiên hộ vội vàng lên lầu: "Chỉ Huy Sứ đại nhân, thám báo tới thông truyền, Oa tặc đã cách nơi này không tới mười dặm!"
"Chuẩn bị ứng chiến!" Khấu Lẫm thuận miệng phân phó một tiếng.
"Rõ!" Ngô Thiên hộ ôm quyền.
"Khoan đã." Khấu Lẫm nhìn đám chông sắt rải rác xung quanh thành lâu, "Trước tiên ra ngoài thu hồi tất cả chướng ngại vật trên đường. Nếu bọn Oa tặc dùng người lớn để làm con tin, xua đuổi bọn họ dọn sạch chướng ngại vật trên đường cũng không ngại, nhưng tiểu hài tử dễ bị kinh hoảng, sẽ làm thương tổn đến bọn nhỏ."
Ngu Việt ở bên cạnh nghe vậy vội vàng nói: "Đâu thể làm vậy được, Oa tặc có lẽ đoán ra có gian trá!"
Khấu Lẫm cười lạnh: "Không phải nói bọn chúng có quân sư? Càng thêm sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
Ngu Việt lại muốn phản đối, Khấu Lẫm trực tiếp quát: "Đi thu!"
Ngô Thiên hộ vội vàng chạy xuống thành lâu làm theo.
Thời gian qua thực mau, chưa đến nửa canh giờ, đứng ở thành lâu phóng tầm mắt về hướng khu rừng đã thấy một mảnh ánh lửa dầy đặc, hẳn là ngọn đuốc trong tay Oa tặc. Bọn chúng tiến lại càng ngày càng gần thì ánh lửa cũng càng ngày càng sáng. Đám Oa tặc này quả nhiên không phải chỉ là đạo tặc bình thường, bọn chúng chia làm mười mấy tổ, mỗi tổ cánh quân tiên phong đều giơ tấm đằng khiên đi trước. Lại gần chút mới có thể nhìn thấy tiểu hài tử đang bị ôm theo. Sau đó tiếng khóc hỗn loạn không ngừng truyền đến thành lâu.
Khi đến đúng biên giới ở ngoài tầm bắn của hỏa khí, bọn Oa tặc dừng lại.
Ở vị trí trung tâm của đội ngũ, có một tên võ sĩ Đông Doanh được nghiêm mật bảo vệ, đeo một mặt nạ dữ tợn, trong tay không cầm vũ khí, chỉ cầm một cây quạt gấp.
Phạch, dưới ánh lửa, tên võ sĩ kia phất mở cây quạt, Oa tặc liền buông bọn nhỏ xuống, xua đuổi bọn nhỏ đi về phía trước.
Trong đám hài tử, bắt đầu có đứa liều mạng chạy vội về hướng Ủng thành môn, có đứa lại bị sợ quá nên chân mềm nhũn, chỉ đứng tại chỗ gào khóc.
Võ sĩ kia lại phất cây quạt trong tay, một đội Oa tặc bèn vứt cây đuốc trong tay về phía các hài tử, y phục mùa đông dễ bắt lửa, nháy mắt vài hài tử đã bị bốc cháy ngay lập tức.
Ngọn lửa lóe lên trong con ngươi, đôi mắt Sở Tiêu chậm rãi trợn to. Khoảng cách khá xa, hắn nhìn không thấy máu, càng ngửi không được mùi máu tươi, thế nhưng lại khiến ngũ giác của hắn bị mãnh liệt đánh sâu vào.
Cây đuốc tiếp tục ném về phía trước, bọn nhỏ dĩ nhiên kinh hoảng, khóc lóc điên cuồng chạy về hướng cửa thành. Trong khi xô đẩy nhau có nhiều đứa ngã xuống đất không dậy nổi.
Sở Tiêu liếc nhìn Khấu Lẫm một cái, may mắn đại nhân quyết định thu hồi chông sắt, bằng không những thân thể nhỏ bé kia mà ngã xuống đất thì sợ là ngũ tạng lục phủ đều bị đâm thủng.
Tên võ sĩ Đông Doanh kia còn ngại không đủ, tiếp tục huy động quạt gấp trong tay chỉ về hướng cửa thành. Hàng đằng khiên đầu tiên hé ra một vị trí, đội súng kíp vào chỗ, một đợt nổ vang và khói trắng qua đi, mấy hài tử chạy cuối cùng đã ngã xuống đất.
Trên tường thành, Ngu Việt chứng kiến hết thảy hàm dưới bạnh ra, hắn thật đã đánh giá cao bản thân -- ban đầu hắn đã quyết định đưa ra chủ ý không mở cửa thành, nhưng dưới loại tình huống này, hắn thực sự có khả năng sẽ nhịn không được.
Sở Tiêu đã sớm quay người đi, trong lòng cực kỳ nôn nóng, nhưng hắn biết vẫn chưa thể mở cửa thành, bởi vì còn hơn một nửa hài tử chưa chạy ra khỏi phạm vi của Huyễn Âm trận.
Liễu Ngôn Bạch đặt tay lên dây đàn, nhắm hai mắt lại.
Khấu Lẫm lẳng lặng nhìn, ánh mắt so với bất luận thời điểm nào càng chuyên chú hơn.
Tên võ sĩ kia phất quạt về hướng thành lâu khiêu khích, Khấu Lẫm cười âm u, chỉ chỉ hắn rồi làm động tác cắt cổ.
Chờ thời cơ chín mùi, Khấu Lẫm hô: "Mở cửa thành."
Ngu Việt lập tức lạnh giọng quát: "Mở cửa thành!"
Trong đêm tối rền vang một loạt tiếng hô "Mở cửa thành" như sóng thủy triều nối tiếp nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.