Khấu Lẫm đang lên cầu thang bỗng nhiên có chút ngây ngốc, sao lại thế này, không phải đã nói là mặc kệ không dính vào hay sao?
Lần này đâu có ai khuyên hắn?
Vì sao hắn lại muốn xen vào?
Đi vào căn phòng Sở Tiêu đã đặt trước cho bọn họ, Khấu Lẫm vốn cho rằng Sở Dao sẽ trách hắn ham làm anh hùng bèn giải thích trước: “Dao Dao, Ngu Việt không có vấn đề, an toàn của mọi người đã được bảo đảm, ta chỉ muốn nhìn một chút bản lĩnh của Liễu Ngôn Bạch, sau này cũng có thể biết người biết ta...”
Chợt thấy Sở Dao bắt đầu cởi xiêm y, hắn lập tức dừng lại lời nói.
Sở Dao cởi ra áo giáp tơ vàng trên người giao lại cho Khấu Lẫm. Đây là bảo bối gần như không rời thân Khấu Lẫm ngoại trừ lúc tắm gội, từ sau khi rời kinh đã được nàng mặc trong người.
Khấu Lẫm từ trong tay Sở Dao tiếp nhận áo giáp tơ vàng, thở phào một hơi: “Ta còn tưởng rằng nàng sẽ trách móc ta.”
“Chàng có lòng tin không?”
“Đương nhiên là có.”
“Vậy thiếp trách chàng làm gì?” Sở Dao vừa mỉm cười vừa giúp phu quân cởi y phục, “So sánh với hình tượng quyền gian luôn treo trên cửa miệng câu 'người không vì mình, trời tru đất diệt', thiếp vẫn luôn thích một người hiệp sĩ khi thiếp bất lực hô một tiếng cứu mạng liền dừng lại bước chân tới cứu thiếp ngay.”
Hô hấp Khấu Lẫm ngưng trệ, không nói nên lời.
Chợt thần sắc Sở Dao lại ảm đạm: “Nhưng lòng thiếp thật sự lo lắng, chàng ngàn vạn lần phải bảo trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-doi-long-phuong/1718596/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.