Điện thoại reo.
Là bà chủ nhà gọi lại cho cô.
Lâm Thi Lan vội vàng nghe máy: “Bà chủ ơi, bà có thể mở cửa cho cháu được không? Cháu để quên một cái túi, trong đó có một hạt ngọc của chuỗi vòng. Đó là hạt ngọc màu xám xanh, nó rất quan trọng với cháu. Bà có thấy cái túi đó không?”
“Tiểu Lâm à, cháu nói chậm lại nào.”
Bà cụ nói chuyện không vội, rất lịch sự: “Bây giờ bà đang ở ngoài cùng gia đình, không thể mở cửa cho cháu. Nhận được tin nhắn của cháu, bà đã hỏi con trai, nó không biết cái túi nào. Cháu có thể mô tả cái túi đó như thế nào không?”
Tâm trạng dịu đi, Lâm Thi Lan lau nước mắt, cô mô tả: “Là một cái túi xách màu đen, khá lớn. Cháu thường dùng để đựng sách, chất liệu cứng.”
“Bà chưa thấy bao giờ.”
Bà cụ dừng lại rồi nói tiếp: “Thực ra, trong nhà cũng không có đâu. Sau khi đưa cháu vào viện, bà đã gọi công ty vệ sinh đến, tất cả đồ đạc đều bị dọn đi rồi. Những thứ còn lại, bà đã đưa cho cháu. Căn nhà này bà không định cho thuê nữa, nếu cháu muốn vào xem thì đợi bà về nhé.”
“Vâng, được ạ.”
Hy vọng vừa lóe lên, lại vụt tắt. Lòng cô trĩu nặng.
“Cháu biết rồi, cảm ơn bà.”
Có lẽ vì thấy cô tội nghiệp, bà cụ không kiềm được nên nói thêm vài câu: “Nếu không phải vì cháu bị bệnh, nhà bà cũng định cho cháu thuê. Nhưng tình trạng bệnh của cháu nghiêm trọng quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574115/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.