Thời gian mất thính giác kéo dài vài phút.
Cuộc nói chuyện trôi qua từng giây, Lâm Thi Lan dần hồi phục thính giác, nhưng cô không theo kịp những gì Đàm Tử Hằng nói.
“Xin lỗi, vừa rồi anh nói gì?”
Đàm Tử Hằng vẫn kiên nhẫn như mọi khi.
Anh lặp lại những điều đã nói từ đầu.
Anh nói với Lâm Thi Lan: Bốn năm trước, anh đi du học với tư cách là sinh viên trao đổi nên đã rời huyện Nhạn từ sớm. Khi thảm họa xảy ra, anh đang ở nước ngoài, nghe tin dữ đau đớn vô cùng, sau đó anh trở về lo hậu sự cho gia đình. Không lâu sau, anh lại ra nước ngoài, nhiều năm qua, anh không muốn quay lại nơi đau buồn này.
Lời anh pha trộn nhiều sự giải thích và xin lỗi với cô.
Thực ra, khổ nạn của cô có liên quan gì đến anh đâu? Anh đâu cần tự trách? Lâm Thi Lan nghĩ vậy, lại không biết nói gì.
“Tiểu Lan. Những năm qua, anh thường nghĩ đến việc gặp em, thường mơ thấy em, nhưng vẫn không thể đối diện với em.”
Anh thở dài, qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được nỗi đau và mệt mỏi của anh.
“Không thể đối diện?”
Lâm Thi Lan không hiểu, tại sao lại như vậy.
“Anh nhớ gia đình, nhớ Tiểu Tẫn.”
Giọng Đàm Tử Hằng nhỏ dần, anh chìm vào ký ức đau buồn.
“Anh giữ lại tất cả di vật của họ. Đội cứu hộ tìm thấy áo của Tiểu Tẫn, nó bị buộc trên cầu thang của sàn thiết bị ở nhà máy hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574114/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.