Hơn một tháng trước, cô Tào đã gọi điện cho Lâm Thi Lan.
Cô Tào nhắc đến: Bà ta và con gái đã gặp một giáo viên tổ chức buổi thuyết trình về robot tại triển lãm, tên là Đàm Tử Hằng.
Nhưng Đàm Tẫn lại nói rằng, anh trai của cậu đã chết.
Hai lời nói mâu thuẫn nhau, cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trước khi du hành thời gian, cuộc điện thoại với cô Tào đã làm Lâm Thi Lan nghi ngờ lời nói của Đàm Tẫn, cô cảm thấy cậu có gì đó kỳ lạ.
Sau khi trở về, Lâm Thi Lan lại muốn liên lạc với người tên “Đàm Tử Hằng” đó, nhưng lúc này, cô không còn nghi ngờ Đàm Tẫn nữa.
Giờ đây, cô chỉ có một ước nguyện: Tìm được Đàm Tẫn.
Các biện pháp khác cô đều đã thử qua. Lâm Thi Lan ôm hy vọng cuối cùng, cô quyết định hỏi thử người tên Đàm Tử Hằng này, xem xem có thể tìm ra manh mối gì về Đàm Tẫn không.
Cô tìm lại cuộc gọi trước đó, Lâm Thi Lan gọi lại.
Điện thoại chỉ đổ vài chuông, cô Tào đã nghe máy.
Sau vài câu chào hỏi, Lâm Thi Lan giải thích lý do mình cúp máy lần trước, sau đó vào thẳng vấn đề.
“Cô Tào, lần trước cô nói với cháu về Đàm Tử Hằng, cháu biết anh ấy. Cô có thể liên lạc với anh ấy không?”
Hai từ ‘cháu biết’ cô nói rất dứt khoát.
Cô Tào bên kia ngập ngừng vài giây, khi mở miệng lại, giọng bà ta trở nên lắp bắp.
“Ồ, cháu biết thầy ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574113/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.