Ba nha đầu đứng phía sau sững sờ, thời điểm nghe cô nương nói, trong lòng đã có cân nhắc, nhưng cuối cùng vẫn chưa dám tin.
Hai mắt Tiểu Phù đỏ bừng, nhỏ giọng gọi vào cỗ kiệu đỏ thẫm: "Cô nương, cô nương?"
Bạch Liễu cũng đỏ mắt im lặng không lên tiếng, vốn dĩ nên sợ hãi nhưng hiện tại trong lòng lại rất khổ sở, giống như nữ nhi trong nhà gả đi, còn là gả đi xa, thật xa thật xa, sau này...... Có lẽ không thể gặp được.
Tiểu Phù duỗi tay định vén mành lên, cổ tay liền bị nắm lấy.
Năm ngón tay nắm cổ tay nàng lạnh lẽo, không giống người sống.
Nàng lập tức cứng đờ, quay đầu nói với con rối kia: "Đại ca, vì sao cô nương nhà ta không xuống kiệu?"
Con rối buông cổ tay của nàng ra rồi vẫy vẫy, sắc mặt không thay đổi, hơi mở miệng nói một chữ "Đi", cũng không biết đó là có lệ, hay là bủn xỉn.
Không Thanh rũ mắt: "Chúng ta đi thôi, nghe được lời cô nương vừa nói không?"
Hai người rưng rưng gật đầu.
Không Thanh lại nói: "Chắc hẳn cô nương không ở trong kiệu."
Tiểu Phù khóc không thành tiếng, tay áo gạt lệ đều sắp ướt đẫm.
Không Thanh đưa mắt nhìn xa, không thấy bóng người nào, nàng ấy có chút mờ mịt, than một tiếng nói: "Đi theo vị đại ca này thôi, đừng làm cô nương lo lắng."
Lúc này Tiểu Phù mới gật đầu, nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ.
Bạch Liễu đỏ mắt đẩy vai nàng, "Ngươi có đi hay không?"
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/1996627/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.