Ngay khi bị ấn ngồi lên Lũy Cốt tòa, Dung Ly suýt nữa bật ra khỏi ghế, nàng giật mình một cái, trong lòng thầm nghĩ, nàng sẽ không bị chiếc ghế này ăn chứ.
Hoa Túc buồn cười đè nàng lại, "Sợ cái gì, ta sẽ hại nàng hay sao?"
Dung Ly ngẩng đầu nhìn nàng ấy, ngồi thật là dè dặt, không dám dựa lưng ra sau, ngồi thế nào đều không thoải mái.
Chiếc ghế vẫn im ắng, không có vẻ như sẽ ăn người.
Dung Ly nắm chặt bàn tay của Hoa Túc đè trên vai nàng, lúng ta lúng túng hỏi: "Không phải nói có Họa Túy trong tay mới có thể ngồi lên Lũy Cốt tòa ư, vì sao ta......"
"Họa Túy?" Hoa Túc mỉm cười nhàn nhạt, "Không phải ta ở đây sao."
Dung Ly ngơ ngác, thiếu chút nữa quên mất hồn của Hoa Túc đã có thể nhập vào chân thân, nàng ấy và Họa Túy vốn chính là một.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng sóng biển hào hùng, ầm ầm vang dội, nhưng nước của Động Minh Đàm rõ ràng đã bị thu hồi, âm thanh này từ đâu tới?
Dung Ly vừa muốn đứng lên, bàn tay trên vai lại hơi dùng lực, ấn nàng ngồi xuống.
Tiếng nước trầm đυ.c như tiếng trống dần dần rõ ràng hơn, trở nên có trật tự, đâu phải là tiếng nước, chính xác là tiếng bước chân.
Tiếng ọt ọt của chim điểu cũng xen lẫn trong đó, vừa ngước mắt liền thấy đàn chim bay vυ"t qua như ánh sáng trắng.
Dung Ly nắm tay Hoa Túc hỏi: "Bên ngoài làm sao vậy?"
Sắc mặt Hoa Túc điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/1996626/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.