Mọi người trong nhà đã bắt đầu chìm vào những cuộc nói chuyện mãi không hết.
Tần Lam ngỏ ý tiễn Nhiếp Viễn về vì anh ta là trưởng khoa cho nên không thể nghỉ ngơi trễ được.
Bên ngoài đã tạnh mưa, nhưng vẫn còn hơi lạnh rất nhiều.
"Cảm ơn anh vì thời gian qua đã ở bên cạnh làm bạn với bố mẹ em." Tần Lam chân thành nói. "Mặc dù chúng ta không có duyên làm vợ làm chồng nhưng em cũng rất tôn trọng anh."
Nhiếp Viễn nghe vế sau liền cảm thấy hụt hẫng. Thường thì sau cảm ơn phải nên đền đáp mới đúng chứ.
"Nhiếp Viễn, nhiều năm như vậy ở bên em thì chắc hẳn anh hiểu phần nào đó con người của em. Ngày em chọn buông tay không phải vì tức giận sinh ra những nông nổi nhất thời. Em trước mặt mọi người khước từ anh không phải xem thường anh, em mong anh hiểu, em chưa từng gieo bất kì hi vọng tái hợp với anh."
Anh ta có chút ngạc nhiên. Vốn dĩ Tần Lam không phải là người nói nhiều như thế.
"Nhưng mà..."
Tần Lam cắt ngang: "Để em nói hết."
"Hiện tại, em đã có người trong lòng rồi."
Nhiếp Viễn nghe lời này chỉ biết cười nhạt. Anh ta không tin. Tần Lam suốt ngày chỉ bắn giết, cớ gì có thời gian để tìm người thương cho được.
Nhìn biểu cảm ngờ vực của anh ta, nàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ quật cường của mình: "Em biết anh không tin nhưng em không phải trẻ con để đi nói dối những vấn đề này."
"Cẩn Ngôn có nói, chúng ta rất xứng đôi, luận về mọi mặt. Anh là bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-an/650179/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.