Tần Lam vươn tay vặn nắm cửa gỗ trước mắt. Trong đầu đang liên tục chạy ra rất nhiều dòng suy nghĩ khiến nàng không biết phía trước là bằng phẳng hay bờ vực của đau thương. Có nghĩa là nàng chẳng biết mình nên ngậm ngùi hay cương quyết vùi mình vào trong dòng nước đang chảy xiết để tìm lấy con đường bình yên khác.
Mẹ Tần đang ngồi trên ghế, chăm chú nghiên cứu một cuốn sách có vẻ đã trải qua rất nhiều thập kỉ.
"Mẹ." Nàng gọi một tiếng.
Đã bao lâu rồi nàng chưa gặp bà ấy?
Tần Lam quan sát người phụ nữ trước mặt mình. So với trước đây thì sắc mặt của bà rõ ràng đã không còn hồng hào nữa. Đổi lại là một đôi mắt chất chứa suy tư, phiền não.
Nàng nhẹ chân đi đến, nhanh chóng yên vị trên chiếc ghế mây đối diện mẹ mình.
Có một loại khoảng cách không tính bằng thời gian, không đo bằng thước dây. Khoảng cách ấy luôn tồn tại và chờ cơ hội đến mạnh mẽ mà dãn dài ra một đoạn. Đó chính là khoảng cách của tình cảm. Vì khi trải qua quá nhiều tổn thương, đau khổ, mỗi một người đều theo bản năng mà xây dựng cho mình một giới hạn vô hình nào đó. Chúng cắt đứt mọi xúc cảm thương yêu, những lời hỏi thăm đều không thể bật ra thành tiếng. Thậm chí, đến cả một ánh nhìn đong đầy yêu thương cũng không còn chút can đảm nào nữa.
Lâm Mộc An nhìn xuống chân nàng rồi nhìn lên, khó khăn lên tiếng: "Con đã khỏi chân chưa mà đã trở về đội rồi?"
"Con ổn rồi." Nàng khách sáo. "Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-an/650177/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.