Bảo không mang vở bài tập vậy mà…Từ trong cặp hắn lôi ra một cuốn vở bài tập làm đầy đủ bài và cậu dường như còn có thể thấy cuốn vở ấy phát ra hào quang lấp la lấp lánh. Hắn còn cho cậu chép bài khiến cậu ba chấm thiệt sự…
…
Một lát sau cô Mỹ như thường lệ bước vào lớp, đôi cao gót màu trắng vẫn phát ra tiếng ‘cạch cạch’ một cách dõng dạc, cô Mỹ không vòng vo vừa để balo xuống ghế giáo viến thì nhanh chóng ổn định lại lớp học.
Cô lấy viên phấn được đặt trên bàn gõ lên bản đen: “Được rồi cả lớp, vào học rồi! Lớp trưởng thu vở bài tập đem lên bàn giáo viên, xíu đem lên văn phòng cho cô”
Giọng cô không quá nữ tĩnh mà là kiểu ấm áp mạnh mẽ, cô rất biết cách trị học sinh. Đôi mắt diều hâu của cô Mỹ mà đi thẩm vấn thì áp lực lắm, di chuyển tới đâu là chỗ đó mau yên phận.
Kỷ Duyệt hấp tấp nãy cậu còn chép thiếu hai bài cuối vì cái tên nào đó cứ luôn miệng tự luyến, rồi nói năng khen bản thân đủ lời, cậu nhìn mà muốn ngao ngán. Để dẹp đi cái giọng nói tự mãn đó đành đưa lại vở cho hắn ta rồi gục xuống bàn nằm.
“Cuối tuần này trường sẽ tổ chức cắm trại cho khối mình, chào đón tân học sinh của trưởng, có gì cô sẽ kêu lớp trưởng và lớp phó phổ biến rõ cho các em”
Nghe cô Mỹ nói như vậy thì cả lớp hí ha hí hửng bàn tán xôn xao phía dưới, người này nói thầm cộng với người kia nói thầm rồi tăng số lượng lên thì cái lớp lại bắt đầu ồn ào. Cô Mỹ đen mặt tiếp tục nói: “CÒN - BÂY - GIỜ - THÌ - VÀO - TIẾT!” Cô gắn giọng từ chữ với âm lượng đủ để cả lớp phải bỏ qua mấy câu còn đang tám dang dở kia.
…----------------…
Giờ ra chơi tới, mọi người nháo nhào đổ xô ra căn tin để chiếm món vì nghe nói nay căn tin có món sườn xào chua ngọt rất ngon.
Kỷ Duyệt bị cuốn theo dòng người nhưng có một bàn tay ấm áp, cũng khá băng mình dùng lực kéo cậu ra một góc khuất tránh người.
Cậu cô gắng hít vào từng ngụm không khí vừa nói cảm ơn.
Song, cậu liếc lên thì liền sốc ngang, đứng hình luôn.
Thụ chính của bộ truyện này - Lạc Mộng vậy mà help cậu một mạng? Tại cậu với cậu ấy không phải thân đến mức có thể nhận từ trong đám người đông đúc kéo cậu ra.
Cậu nhíu mày khi thấy vành tay của Lạc Mộng có chút ửng đỏ, khuôn miệng cứ như muốn nói cái gì rồi mím chặt môi lại.
“…Nhưng…Tôi với cậu thân nhau đến thế ạ?” Cuối cùng cậu cũng không kiềm được mà hỏi.
Cậu ta nghe vậy thì chưa truyền tải được thông tin nên cứ ngơ ra một lúc.
Câu hỏi này không phải ác ý gì đâu, sao cậu lại có thể như vậy với người vừa giúp mình xong, lại có dễ thương như gái nhà lành vậy được.
“Tôi có ấn tượng với cậu thôi-“ Lạc Mộng e thẹn nói.
Ừ thì…ấn tượng, đi xem phim xém choảng nhau với Nguỵ Minh trước mặt thụ chính vì tên kia muốn tranh vé, không ai nhường ai, bị tống vào đồn một lần vì choảng nhau với bọn ất ơ nào đó. Bị hai anh công chính đấu tranh bị đem lên diễn đàn đàm tiếu.
Nói chung ở với bọn nhân vật chính là cái người với chữ ‘phụ’ to tướng ở đằng sau như cậu chỉ biết làm lót nền TvT.
“Tôi cảm ơn nhé…” Cậu thủ thỉ.
Lạc Mộng đột nhiên sát lại gần cậu, ghé sát vào tai cậu khiến ngại ngùng theo bản năng lùi ra sau.
“Cậu thích Cố Diệp? Hay Lục Sở?”
Không phải dáng vẻ tiểu ngây thơ vừa nãy, cậu có thể cảm nhận được Lạc Mộng trông rất kì kì như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, ghim cậu suốt mấy năm học đường nếu như cậu dám trả lời sai một li một tí thôi.
Nhưng…thích? Thích? Là sao nhỉ?
Cậu khựng ra, rồi lập tức trả lời ngay: “Thích? Không tôi chỉ dần xem hai cậu ấy là bạn thôi” Cậu hạ mi, giọng điều vô cùng nghiêm túc.
Kỷ Duyệt không nói dối đâu, sau mấy vụ kia thì vốn dĩ cậu chỉ xem họ là bạn, những người bạn thật sự hoặch thân một chút thôi chứ không vượt qua mức tình cảm đó đâu. Vã lại cậu cũng không định thích ai, đó chính là một phần trong kế hoạch của cậu, nếu lỡ thích một ai đó…
Thì ‘phiền’ lắm nhỉ?
Lạc Mộng nghe vậy cơ mặt cũng giãn ra một tí, lấy lại dáng vẻ hồn nhiên cười tươi nói với cậu: “Mình cũng khá ấn tượng, thích một chút về các cậu ấy, nhưng mình…Cố Diệp”
Kỷ Duyệt không hiểu hàm ý của câu nói kia là gì, rồi thích ai mắc gì nói cho cậu, có thân đâu trời. Hay là…ám chỉ là cậu né bọn họ ra. Nhưng cậu trước giờ vẫn luôn né tránh mà, vì cậu biết thân với tuyến công chính cũng chẳng có gì tốt, sau này bị họ nhẫn tâm bỏ mặt mà. Còn Lục Sở thì chắc là vị hôn thê của Kỷ Ninh nên cậu ta không muốn đếm xỉa đến nhỉ?
Cậu vẫn đang cố gắng nhớ lại ý trung nhân, bạch nguyệt quang của Lục Sở rốt cuộc là ai.
“Ừm…?”
Nhưng cậu và Cố Diệp vốn dĩ trong nguyên tác ban đầu là bạn thân mà, với lại sau này dù sao anh cũng thích Lạc Mộng mà lo làm gì? Cậu cũng chỉ là một beta thôi, sao cậu ta lại phải sợ nhỉ? Cậu cũng đâu có ý gì muốn cướp đồ người ta đâu, không biết thụ chính nghe lời ai hay mắt nào thấy cậu có ý như vậy nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]