Chương trước
Chương sau
Kỷ Duyệt nghe vậy thì đơ ra một chút, rồi không biết làm sao, ậm ở đại: “Ừ, tôi với cậu ta cũng không thân lắm. Nhưng tôi sẽ thử”

Lạc Mộng thay đổi sắc mặt khá mừng rỡ và tươi lên, vội nắm lấy tay cậu cười nói: “Vậy chúng ta add wechat nhé?”

Cậu cố gắng tránh những tiếp xúc thân mật kia của đối phương, đảo mắt rồi cũng đồng ý.

Kết bạn xong xuôi thì cậu muốn chuồng đi lắm rồi, lỡ cái tên họ Nguỵ nào đó bắt gặp thì cậu sẽ bị phanh thây, quăng xác xuống cho cá mập ăn mất Q^Q.

Căn tin lúc này cũng không đông như lúc ban đầu, Kỷ Duyệt kiếm cớ vọt lẹ, không quên vẫy tay tạm biệt.

Lạc Mộng cũng mỉm cười vẫy tay lại nhưng tay cầm điện thoại kia lại trong vô thức mà nắm chặt nổi cả gân xanh lên.

“Mộng Mộng”

Từ đằng xa có một bóng dáng trầm tĩnh cất bước chậm rãi đến chỗ Lạc Mộng.

“Nguỵ Minh” Lạc Mộng lấy lại dáng vẻ niềm nở như mọi khi, giọng cao âm nói.

Nguỵ Minh khoác vai, khó chịu hỏi: “Tại sao lại không đợi tôi? Tôi kiếm cậu mệt chết mất” hắn than thở.

Lạc Mộng ríu rít giải thích: “Bị bạn kéo đến đây, đông quá tớ lười raa><“ Cậu ta ngước lên nhìn hắn tỏ ý làm nũng. Vỗn dĩ Nguỵ Minh cũng là không nở làm khó cậu ta lâu hơn nữa.

Hắn cố ý xoa đầu tiện vò mái tóc được chải chuốt kĩ đang lên cho nó rối loạn.

Nguỵ Minh tới đây sớm hơn một chút, trông thấy một hình ảnh vụt đi khá quen mắt nên dừng chân suy nghĩ xem đó là ai mà lại chạy từ phía Lạc Mộng chạy đi, một lát sau vẫn không thể nhận ra liền định hỏi cậu ta nhưng vừa chạm mắt thì lại quên bén mất.

Thụ chính phồng má, cố ý tránh né tiếp xúc của hắn.

Kết quả hai người bọn họ vẫn là vừa đi vừa cười rất sản khoái lại rất là thâm tình.

…----------------…

Kỷ Duyệt đã sớm chuồng vào lớp nằm trên bàn suy nghĩ.

Hiện tại hậu cung của thụ chính chỉ mới có Nguỵ Minh, trong đợt cắm trại lần này thành công hớp hồn Phó An Tư, mà xui cái cậu nhớ mốc thời gian chính chứ nó xảy ra như nào thì cậu chỉ nhớ mang máng thôi.

Hmm….Hình như là đoạn đó Lạc Mộng đi lạc so với khu được đánh giấu, lạc luôn cả Nguỵ Minh, vô tình đất nức ra nên thụ chính xém bị trượt xuống vách núi. Hên cái là Phó An Tư trong lúc đang kiếm sợi dây chuyển bị rơi trong rừng lại vô tình bắt gặp, lao đến cứu y một mạng. Lạc Mộng bị trật chân, cuối cùng Phó An Tư cũng cõng y đi.

Thụ chính thấy sắc mặt Phó An Tư trầm mặc thì tươi tắn hỏi. Hắn cũng không có trả lời chỉ nhẹ lắc đầu. Lúc này thụ chính mới kể cho hắn nghe những lời bộc bạch về hoàn cảnh của bản thân, bảo người mà y yêu quý cũng tặng y một chiếc dây chuyền nhưng y là làm rớt nên muốn tách ra để kiếm không ngờ lại lạc.

Phó An Tư cũng khá ngạc nhiên vì thụ chính cũng đang gặp tình cảnh éo le giống hắn, cũng mở lời mà kể. Lạc Mộng nhìn hắn với đôi mắt luôn tràn ngập sự niềm nở, chói chang như ánh mặt trời, tình cờ lại nhặt được dây chuyển của hắn ngay khúc định tách ra, hỏi ra mới biết của hắn. Hắn mừng rỡ lao vào như cún con, luôn miệng cảm ơn ríu rít không ngừng lại từ đó hai người cũng thân hơn, thành ra nảy sinh tình cảm.

Ờm…hình như là vậy nhỉ?

(Là nhớ mang máng dữ chưa…?)

Mãi chìm trong cơn suy nghĩ vô tận về diễn biến khiến cậu nằm ngơ ra không biết chuông vào học đã reo từ lúc nào.

Lục Sở đi chơi về thấy cậu nhắm nghiền mắt nhưng đôi lông mày vẫn nhướng lên nhướng xuống chính tỏ là cậu đang không ngủ, hắn khẽ bóp mũi cậu lại.

Sau khi nhận ra bản thân khó thở bằng mũi quá nên ngồi phắt dậy.

“???”

Kỷ Duyệt ba dấu chấm hỏi hiện thẳng lên mặt.

Lục Sở nhún vai hỏi: “Suy nghĩ cái gì vậy?”

Cậu chỉ lắc đầu không nói gì.

Ánh mắt hiện lên tia mệt mỏi thầm kín mà cậu luôn giấu nó, cậu đang phải vò đầu bức tóc để tìm cách giới thiệu thụ chính và công chính Cố Diệp với nhau, nay thụ chính chủ động nhờ cậu kết lương duyên làm ‘bà’ mai luôn mà.

Nhưng Cố Diệp thì phải cuối năm nay mới nảy sinh tình cảm, thúc tình tiết vậy có sao không ta?

Mà chắc cũng không sao đâu, bởi vì họ cũng phải chạm mặt nhau mà, giới thiệu trước làm quen trước, không sớm thì muộn thôi.

“Đại ca Sở, tiểu đệ hiện tại có rất nhiều chuyện muộn phiền trong lòng” Kỷ Duyệt không kiểm được mà than thở.

Thấy cách xưng hô mới lạ của cậu khiên hắn bật cười, khó hiểu nhìn.

“Sao vậy?”

Cậu thở dài, để thực hiện kế hoạch tẩu thoát, cắt đứt quan hệ cậu đã phải cất công rồi, giờ thêm cái nhiệm vụ phụ mà thụ chính nhờ vả nữa T-T.

“Nếu được thì chắc chắn tôi muốn sống ở gần biền” Cậu trầm ngâm nói.

Cậu đã xem nhà để thuê chứ tiền đâu mà mua, nhưng giá cũng không rẻ đa số đều là khách sạn để du lịch. Nhưng nói thì nói vậy chứ cậu đang ưng một căn bên chỗ thành phố B, một căn hộ nhỏ nằm lệch giữa thành phố một chút, giá thành cũng không gọi là rẻ nhưng ít nhất thì nó vừa túi tiền cậu, còn việc làm thì tới lúc đó tính. Thiệt ra thì cậu mới tính được có vụ nhà cửa.

Cái gì khó quá mình nhấp ngụm trà ăn miếng bánh đã rồi suy nghĩ từ từ OvO!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.