Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, như thường lệ tiếng chuông báo thức cũng reo lên ing ỏi.

Kỷ Duyệt khó chịu thức dậy người đấy ỉu xìu như mất hết sức sống, tắt cái chuông báo thức xong cậu xuống giường đi vệ sinh cá nhân.

‘Ting’

Tiếng tin nhắn từ điện thoại chỗ đầu bàn cạnh giường ngủ vang lên nhưng cậu chẳng mảy may quan tâm, mới sáng sớm tin mơ đi gửi tin nhắn cho người ta, lỡ người ta bận ngù rồi sao.

Trông thì chẳng quan tâm nhưng lau mặt xong cậu tiến tới chỗ bàn để cầm điện thoại lên.

Đó là một tin nhắn chờ cùng một lời mời kết bạn, tò mò nhấp vào xem khiến cậu không khỏi bàng hoàng. Phó Khổng lần trước vậy mà lại add cậu, trời sắp sập chưa? Hay hắn ta bị uy hiếp vậy???

Nhấp vào tin nhắn chờ cậu càng bàng hoàng hơn, người đơ ra một lúc.

Phó Khổng: Chuyện lần trước…

Phó Khổng: Cho tôi xin lỗi.

Cái gì vậy? Cậu đang thấy cái gì vậy? Nhớ không lầm người này bướng bỉnh, hắn sai thì cũng chả chịu nói câu xin lỗi với ai mà chỉ âm thầm cho qua chuyện vậy mà giờ đang xin lỗi cậu hả!? Nghi vấn đây là nick giả.

Kỷ Duyệt:?

Cậu bỏ điện thoại xuống rồi đi thay đồ, buổi sớm không có nắng gắt trời vừa mát vừa dịu cùng những đám mây bồng bềnh màu trắng trôi chậm ơi là chậm, bầu trời cũng không phải màu xanh biển đặc trưng như mọi khi mà giờ có phần nhạt hơn một tí.

Thay đồ xong cậu xách cặp táp đi xuống dưới nhà, nhìn thấy Kỷ Hạ cùng Kỷ Ninh và Á Na đang ngồi ăn bữa sáng xém chút thì cậu quên mất hai người bọn họ học cùng trường với cậu, thậm chí Kỷ Ninh còn chung một lớp.

Kỷ Duyệt không quan tâm, thưa chuyện rồi rời đi ngay. Phía bên ngoài Thủ Vi đang đứng đợi cậu với bộ oufit đen, áo khoác da cùng áo phông rộng và quần jeans đen dài thấy còn bị rạch một ít.

…----------------…

Sau khi chở cậu đến trường Thủ Vi cũng đi về.

Bước vào lớp, cậu không biết do mình tớ sớm quá hay sao mà chỉ có mấy bạn, đảo mắt một hồi thì cậu cũng bước về chỗ.

Tối qua cậu lại nằm mơ thấy ác mộng, chẳng ngủ được gì mà lại không hiểu sao ngủ ở nhà lại không ngủ ngon bằng ngủ ở lớp, một cái giường thua một cái bàn cùng một cái ghế ;^;



“Mẹ ơi” Kỷ Duyệt thủ thỉ.

Người cậu đổ mồi hôi lạnh kèm theo cơn run rẩy toàn thân.

“Mẹ ơi…Vì con có được không?”

“Mẹ, đừng mà!”

Một mùi hương nhẹ nhàng nhưng khá đậm xộc vào khoang mũi cậu, lạ cái là cậu lại thấy an tâm khi ngửi nó, cơ mặt giãn ra một chút rồi tự mình vùng dậy luôn.

Cậu phát hiện trên người mình có một cái áo khoác, hơi ấm từ mặt vẫn còn động lại.

Kỷ Duyệt cầm áo cho lên mũi ngửi thử một hơi. Mùi rất đậm, là hương rượu…của…Lục Sở? Hắn tới rồi à? Nhưng cậu lại không thấy cặp sách của hắn.

Nghĩ người nghĩ xuất hiện, Lục Sở vác cặp sau lưng từ cửa đi vào thẳng một mạch đến bên cậu mà ngồi xuống. Cậu nghĩ lại không hiểu vì sao hắn là trùm áo khoác của mình lên bản thân, buộc miệng hỏi.

“Đây là áo khoác của cậu hả?” Sau cơn mơ vừa rồi Kỷ Duyệt còn hơi run nhẹ.

Hắn gật đầu: “Ừ nhưng có ai làm gì cậu hay sao mà run dữ vậy?”

Cậu ngượng ngùng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn kể cho hắn: “Tôi mơ thấy ác mộng thôi-“ Cậu tiếp lời: “Ờm…Nhưng sao nó lại nằm trên người tôi vậy?”

Hắn thản nhiên nhìn cậu, chống cằm đáp: “Ừ thấy cậu run dữ quá, lại có đổ mồi hôi lạnh khắp người nên tưởng cậu lạnh chứ?”

Kỷ Duyệt bất giác sờ lên mặt mình, môi mấp máy gì đó.

Cậu cảm thấy Lục Sở là một người rất tài giỏi nhưng lại giả bộ làm kiểu quậy trường phá lớp khiến các bạn học khác cũng không dám lại gần, nhưng hắn cũng rất đẹp trai cộng thêm cái được gọi là alpha nên số lượng fan girl không ít đi mà lại còn nhiều thêm.

“Tôi cảm ơn nhé, đại ca Sở” Cậu khoái chí cười.

Lục Sở ngượng chín mặt quay đi chỗ khác.

Lúc này một bạn nam tiến tới trước mặt hai người, mái tóc đen tuyền cùng giọng kính trong suốt, cất thanh âm nhẹ nhàng: “Chào hai bạn, tôi có thể thu vở bài tập của hai người không?”

Cậu đứng hình, bay màu. Vậy mà quên mất cô Mỹ có giao bài tập!? Có phải chuyến này cậu tới số rồi không!? Thôi không sao! Nam nhi đại trường phu, có làm có chịu, cùng lắm ra hành lang đứng rồi bị bạn học giáo viên đi ngang qua nhìn mà thôi…

Quê thấy mẹ luôn á…Q^Q

Cậu liếc thấy hắn rút gì đó ra từ trong cặp nhưng do dự, đột nhiên liếc về phía cậu rồi dứt khoác bỏ vào trong.

“Tôi- Không đem vở bài tập” Hắn cười thân thiện.

Nhưng hắn đâu biết trong mắt người khác, đôi mắt đỏ au của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống họ.

“Tôi thì…chưa làm”

Còn Kỷ Duyệt lại ngượ lại hoàn toàn, đôi mắt hồng pha đỏ của cậu lại trông rất hiền, nhẹ nhàng và ưa nhìn hơn.

Đác Dĩ Đa nhìn hai người thở dài: “Ê ý là…ngồi chung với nhau cái bị lây nhiễm luôn hả!? Mau bổ sung mấy bài vào đi!” Cậu ta phụng phịu: “Chỉ nốt một lần này thôi đó…”

Cậu khẽ khóc ròng vì sự sáng chói của lớp trưởng, ôi lớp trưởng vạn tuế TxT.

Nhưng phải công nhận rằng Đác Dĩ Đa tuy là alpha nhưng lại trông không giống lắm, chắc chắn cũng sẽ có người nhầm thành omega hoặc beta gì đó luôn chứ nhìn cái người này không thể đoán là alpha được. Giọng nói như như trẻ em ấy, dễ thương lắm, ngoại hình cũng dễ thương nữa…Ôi trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.