Yến Tư Thành trầm mặc nhìn cô.
Lý Viện Viện đợt một lát, thấy anh dợm mở miệng thì lại xen ngang: "Đừngvội." Lý Viện Viện nói. "Tư Thành, anh không cần phải vội. Anh biết mà,nếu đã chấp nhận thì sẽ là chuyện cả đời, đột nhiên em bày tỏ, có lẽ sẽkhiến anh chưa thể đồng ý ngay được. Không sao, anh cứ suy nghĩ kỹ đi."
Yến Tư Thành nhìn thấy bóng mình in trong đôi mắt cô, vẻ mặt hơi chần chừ, do dự hiện rõ.
Lý Viện Viện nhìn chăm chăm vào ngón tay cô đặt trên ngực Yến Tư Thành:"Tư Thành, anh không cần mở miệng em cũng biết anh định nói gì, thực ra, từ nhỏ tới giờ, hễ em muốn gì, anh đều đồng ý, bất kể đúng hay sai, chỉ cần em mở lời, anh liền ưng thuận. Thế nhưng việc này không giống thế." Lý Viện Viện thu tay lại: "Nếu anh không muốn thay đổi quan hệ giữa hai ta, vậy có thể từ chối. Vì duy chỉ có việc này, em muốn anh hoàn toàncam tâm tình nguyện."
Sự do dự của anh, cô vẫn nhìn ra.
Yến Tư Thành căng thẳng, Lý Viện Viện mỉm cười ôn hoà với anh như thường:"Tư Thành, hai hôm nay anh cũng vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi, em cũng về phòng đây."
Yến Tư Thành nhìn cô hồi lâu, rồi gật đầu đáp ứng: "Ừ."
Xoay người đi về phòng, Yến Tư Thành nhìn lòng bàn tay đầy mồ hôi của mình,chợt tự hỏi lòng, vì sao lại do dự? Đi lên cầu thang, có hai cậu namsinh cười nói ngang qua, Yến Tư Thành vô thức nghiêng người né tránh.Đây là thói quen cố hữu khi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beo-moi-la-dep/1613294/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.