Yến Tư Thành mất bao công sức tìm kiếm, lúc lần tới dấu vết chỗ tảng đá,Yến Tư Thành rẽ sang bên trái, sườn núi tuy càng lúc càng đỡ dốc, thếnhưng lại có vết máu trên một nhánh cây gãy, rồi càng về sau vết máucàng nhiều, chắc hẳn là máu của Lý Viện Viện.
Yến Tư Thành hoang mang trống rỗng, tâm trạng khó mà diễn tả thành lời.
Vết máu bỗng chợt biến mất giữa một lùm cây.
Có lẽ người đó rơi xuống lùm cây, rồi băng bó qua vết thương mới đi tiếp.Song Yến Tư Thành không biết người đó đi về hướng nào. Trong rừng thẳmgiữa đêm khuya, quá khó để lần theo dấu chân. Yến Tư Thành cân nhắc mộtlát, rồi lộn về chỗ tảng đá tìm kiếm dấu vết theo hướng còn lại.
Lúc nhìn thấy vách núi, trong lòng anh còn tuyệt vọng hơn cả khi phát hiện ra vết máu.
Cho nên Lý Viện Viện không thể tưởng tượng nổi, lúc nghe thấy giọng nói của cô, Yến Tư Thành cảm thấy biết ơn Ông Trời tới mức nào.
Yến Tư Thành giắt đèn pin vào hông, nhờ ánh sáng leo lét mà nhìn thấy đượcgương mặt nhếch nhác của Lý Viện Viện. Anh bất thần cau chặt mày. Quầnáo cô khá bẩn thỉu, mặt mũi cũng vậy, lại còn một bên tay buông thõngxuống!
Yến Tư Thành bỗng nhiên sợ hãi, vội vã tới gần cô: "Viện Viện, tay trái em..."
Lý Viện Viện cười nhăn nhó: "Hình như bị trật khớp."
Yến Tư Thành nhíu mày, anh nắm chặt lấy bả vai cô, tay còn lại giữ chặtphần cùi chỏ, nói: "Sẽ đau đấy, em cố chịu nhé." Nói rồi nhẹ nhàng xoaycánh tay cô, rồi đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beo-moi-la-dep/1613293/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.