Lý Đức Tráng không thể nhịn được nữa, cũng không muốn nhịn nữa!
Mục Giản muốn nhét tay vào trong áo hắn, muốn cởi đồ của hắn, xem hắn thành mẹ ruột, muốn uống sữa. Lý Đức Tráng giáng thẳng một cái tát lên mặt hắn.
Tiếng bạt tai the thé mà vang vọng.
Mục Giản mở tròn mắt.
Trên gò má trắng nõn xuất hiện dấu tay rõ rệt.
Trong mắt y có sự phẫn nộ.
Lý Đức Tráng do dự một lát, đôi mắt vô cùng chân thành mà nhìn y, đưa tay nắm lấy hai tay của y.
Hắn vội vàng nói: “Điện hạ, người không sao chứ? Người vừa mới mơ thấy ác mộng, vẫn cứ gọi mẫu thân… Ta sợ điện hạ bị bóng đè nên mới ra tay. Ta không cố ý muốn mạo phạm điện hạ. Điện hạ sẽ không giận ta chứ?”
Mục Giản ủ dột nhìn hắn.
Gặp ác mộng?
Y chỉ là đang giả vờ ngủ, nhân cơ hội sờ hắn hai cái.
Mục Giản không ngờ Lý thị vệ lại có gan tát mình.
Mục Giản dùng đầu lưỡi liếʍ lên khóe miệng bị đánh kia.
Nóng, rát, đau.
Còn nếm được một chút mùi máu tươi.
Ra tay thật nặng.
Hẳn là do y yêu chiều hắn quá, nên hắn mới dám tát cái tát này.
Mục Giản cười lạnh trong lòng, nhưng nụ cười hiện lên trên mặt lại là nụ cười hồn nhiên vô hại: “Vậy phải cảm ơn Lý thị vệ.”
Lý Đức Tráng xua tay nói không cần cảm ơn: “Điện hạ còn ngủ được không?”
“Ngủ được chứ. Ta hay nắm mơ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-trang-du-do/3457120/chuong-26.html