Chương trước
Chương sau

Lý Đức tráng im lặng.

Hắn cảm thấy nếu như mình cũng có một hệ thống, giờ khắc này nhất định sẽ có một giọng điện tử nhắc nhở hắn, “vai chính đã rơi vào xúc cảm kỳ lạ”!

Sắc mặt này quá con mẹ nó dễ hiểu!

Hắn lập tức hỏi dò: “Ta nên nói là không muốn sao?”

Sắc mặt Mục Giản đỡ hơn đôi chút.

Lý Đức Tráng thở phào nhẹ nhõm: “Điện hạ là rồng phượng ở nhân gian, sau này phải làm chủ Đông cung, đứng đầu thiên hạ, tất nhiên phải có người hiền lương thục đức bầu bạn.”

Mục Giản xoa mặt hắn.

Y cười tươi như đang tắm mình trong gió xuân: “Lý thị vệ nói có lý.”

Trong đầu y lại nghĩ, ta khác với người thường như vậy, người thường lấy tư cách gì mà chạm vào ta?

Đợi y bước lên ngôi vị hoàng đế, y muốn xây một thiên điện ở Ngự Thư Phòng, thêm một tòa nữa ở Kim Loan Điện. Sau đó nhốt Lý Đức Tráng ở bên trong.
Y thượng triều mệt mỏi, sẽ tìm hắn thư giãn.

Phê tấu chương mệt mỏi, cũng sẽ tìm hắn tìm vui.

Trong đầu y toàn nghĩ mấy chuyện làm người ta kinh sợ, trên mặt y lại cười thuần khiết thiện lương, y tiến tới gần Lý Đức Tráng hơn đôi chút.

“Lý thị vệ đã từng ở bên nữ nhân chưa?”

Lý Đức Tráng lắc đầu.

Cảm ơn ngươi đã có lời…

Ta vẫn còn zin…

“Ta cũng chưa từng, chi bằng Lý thị vệ bàn với ta xem, ta phải làm thế nào mới có thể khiến tam tiểu thư vui vẻ?”

Mọi người đều biết.

Một người không từng trải trong chuyện tình cảm, thường sẽ có hứng thú với việc làm quân sư tình yêu cho kẻ khác.

Đặc biệt là Lý Đứng Tráng, hắn cực kỳ mong y yêu đương!

Hắn lập tức có ý thức trách nhiệm mà xỏ giày, đứng dậy tìm giấy bút. Lý Đức Tráng lót trên giường hai quyển sách, đề phòng mực rơi xuống chăn đệm.
“Các cô nương sao, tặng hoa, quà, châu báu chắc chắn không phải ý tồi đâu!”

Mục Giản như chó con mà gác cằm lên vai Lý Đức Tráng, một bàn tay như vô tình mà đáp lên eo hắn.

“Lý thị vệ thích cái gì vậy?”

“Ta sao? Ta thích cô nương xinh đẹp!”

Ai mà không thích mấy cô gái xinh xắn chứ?

Mặt Mục Giản tối sầm, rất không xinh xắn.

Cô nương xinh đẹp sao?

Có cô nương nào đẹp hơn hắn?

Đôi mắt to tròn ngân ngấn nước.

Làn da trắng nõn, khi tức tối mặt sẽ đỏ, khi ngượng ngùng mặt cũng sẽ đỏ, khi đang phơi nắng cũng phiêm phiếm hồng.

Từng cái giơ tay nhấc chân đều cực kỳ ưu nhã, đuôi mắt còn thường xuyên toát lên vẻ phong tình chẳng có tên.

Giống như một con mèo.

Người như vậy sẽ luôn khiến kẻ khác hoài nghi, rằng hắn đang cố tình câu dẫn. Nhưng ánh mắt hắn trong veo, dáng vẻ tuyệt diễm má hồng môi đỏ kia, đều là do đối phương nghĩ nhiều.
Hồn nhiên tới mức gợn chút xuân tình.

Làm cho lòng y không kiềm chế được.

Lý Đức Tráng không nhìn thấy mặt y, cho nên không hề phát hiện, còn đang lải nhải, nghiêm túc kể ra những gì mình thấy trong tiểu thuyết, trong phim truyền hình, dạy y tạo không khí lãng mạn, dạy y đẹp trai không bằng chai mặt...

Mục Giản cười, đột nhiên duỗi tay túm lấy cằm Lý Đức Tráng, khiến cho ánh mắt hắn hướng về phía mình.

Lý Đức Tráng động nhiên bị như vậy thì vô cùng hoảng sợ, bút lông trong tay chợt rơi xuống.



Trên trang giấy hơi ố vàng rơi xuống một nét mực dài, sau đó bút lông lăn đến bên chăn, chậm rãi tràn ra nước mực đen kịt.



Giọng Mục Giản rất thấp, mang theo vài phần nguy hiểm.

“Đẹp trai không bằng chai mặt? Lý thị vệ có kinh nghiệm như vậy, nhìn qua không giống người chưa từng ở bên ai.”

“Ta thật sự không… Ta là nhìn người khác mới biết…”

Mục Giản cười.

“Ta còn tưởng rằng Lý thị vệ băng thanh ngọc khiết, càng ở gần càng hiểu rõ, Lý thị vệ thật là am hiểu mấy chuyện này. Người khác có biết ngài như vậy hay không?”

Trái tim Lý Đức Tráng run lên.

Lời nói thế này phát ra từ trong miệng Mục Giản, cực kỳ không ổn!

Trong ấn tượng của hắn, Mục Giản vẫn luôn là đứa trẻ to xác!

Đúng là nghề nghiệp của cha dạy hư con cái nhỉ?!

Lý Đức Tráng ngẩng đầu, nhấc cằm mình khỏi bàn tay Mục Giản, gượng cười đáp: “Hai ta là huynh đệ tốt, ta không giấu giếm gì. Trước mặt người khác, tất nhiên không thể như vậy.”

Trong mắt Mục Giản chợt lóe lên, y im lặng đôi giây, sau đó lại trở về vẻ ngọt ngào ngoan ngoãn.

“Quả nhiên ở trong mắt Lý thị vệ, ta cũng không giống như những người khác?”

“Điện hạ đương nhiên là đặc biệt rồi.”

Mục Giản cười rộ lên, thân thiết cọ đầu vào hõm vai Lý Đức Tráng. Y ngẩng đầu lên, trên người đầy vẻ trong sáng nhiệt thành của người thiếu niên.

“Sau đó thì sao? Nếu như tam tiểu thư đồng ý, nhưng người trong nhà nàng lại không cho phép, vậy nên làm như thế nào?”



Lý Đức Tráng: “Chân thành, kiên định, nước chảy đá mòn. Nhưng điện hạ đừng học theo mấy cuốn sách lưu truyền trong dân gian, lừa tiểu cô nương nhà người ta lên giường. Hành vi này là sai trái.”

Mục Giản liếc mắt nhìn xuống dưới thân mình.

Nhìn tới bên giường…

Rồi lại liếc mắt nhìn Lý Đức tráng.

Lừa lên giường?

Y cười rộ, chỉ vào bút lông bị rơi, nhắc nhở hắn.

“Lý thị vệ, chăn ngài kìa.”

Lý Đức Tráng lúc này mới nhớ tới bút lông bị lăn xuống.

Mực đã lan thành một viết lớn như bàn tay hắn!

“A! Chăn của ta!”

Mục Giản dù bận rội mà vẫn ung dung dựa vào bên chăn: “Hay là Lý thị vệ đem chăn này đi giặt, đêm nay tạm nằm với ta, chờ ngày mai phơi khô, lại đem về.”

Lý Đức Tráng muốn nằm chăn dính mực, nhưng hắn thật sự không chịu được bẩn, mau chóng đưa chăn cho hạ nhân. Trở lại giường, hắn thầm than mấy tiếng phiền, sau đó mới nằm xuống.

Nằm cách Mục Giản một ngàn tám trăm dặm!

Mục Giản nhìn khoảng trống giứa hai người, y nằm nghiêng người.

“Lý thị vệ không cảm thấy lạnh sao?”

Có chứ!

Nhưng mà ta không muốn nằm gần ngươi đâu!

Lý Đức Tráng mạnh miệng: “Ta không thấy lạnh.”

Mục Giản cười, cũng không quấy rầy hắn.

Rất nhanh sau đó, Lý Đức Tráng lại nghĩ ra một ý hay hơn.

“Nếu điện hạ thấy lạnh, cảm thấy không thoải mái, vậy thì có thể lấy quần áo của chúng ta đặt ở giữa, như vậy sẽ rất ấm!”

Mục giản quay đầu nhìn hắn.

Như vậy thì không lọt gió, cũng sẽ ấm áp.

Nhưng đâu có ấm bằng ôm nhau?

Y mỉm cười: “Ta không thấy lọt gió, cũng không cảm thấy khó chịu. Không cần đặt quần áo vào đâu.”

Lý Đức Tráng: “…”

Được thôi…

Lý Đức Tráng yên lặng lùi ra xa thêm một xen ti mét.

Hắn mỗi giây mỗi phút đều cảnh giác con sói bên người mình, không dám ngủ, đầu óc quay cuồng.



Tuy rằng tam tiểu thư chỉ là thứ nữ, nhưng tốt xấu gì người ta cũng nhà cao cửa rộng. Mục Giản bây giờ quả là đũa mốc đòi chọc mâm son. Đúng như lời y nói, tam tiểu thư có đồng ý đi chăng nữa, người trong nhà nàng ta cũng chưa chắc đã đồng ý.



Trừ khi Quý phi có thể trợ giúp cho Mục Giản, tìm cơ hội túm chặt cô nương này không buông!



Thánh Thượng ban hôn, thượng thư phủ cũng không dám không gật đầu.

Nhưng chuyện này cũng rất khó khăn.

Dù sao không thể để Mục Giản gạo nấu thành cơm, làm vậy quá thiếu đạo đức.

Lý Đức Tráng đau đầu chết mất!

Ngày nào Mục Giản còn chưa lên giường với nữ nhân, ngày đó hắn còn mất ăn mất ngủ!

Hắn bực bội xoay nguòi.

Phía sau bỗng nhiên có vật gì chạm vào người hắn.

Tay quấn lấy eo hắn thì không nói, chân cũng quấn lấy người hắn.

Lý Đức Tráng sợ tới mức muốn nhích về phía trước, nhưng phía trước chính là vách tường, hắn có thể chạy đi đâu được nữa?!

“Mẫu thân…”

Tiếng nức nở của Mục Giản giống như Định Thân Chú.

Lý Đức Tráng ngây người.

Nói cho cùng, cho dù Mục Giản là tên điên hay là gay, y vẫn là đứa nhỏ thiếu đi tình yêu thương của cha mẹ.

Hắn thở dài một hơi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Mục Giản trấn an y.

Không sao rồi, đều sẽ qua thôi.

“Mẫu thân… Sao người không ôm con… Mẫu thân…”

Lý Đức Tráng chua xót, tâm tình phức tạp mà xoay người lại, ôm lấy Mục Giản, nhẹ nhàng vỗ lưng y.

Không sao rồi…

Bố thương con mà!

“Mẫu thân… Con đói bụng… Mẫu thân, con muốn uống sữa…”

Đoàng!!!

Một tia sét đánh thẳng vào đầu.

Lý Đức Tráng nghiến răng nghiến lợi.

Mình có thể đá chết tên này không?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.