Nhiều lúc khi cha mẹ nổi giận, không phải vì lời con nói sai, mà vì những lời đó chạm vào thể diện của họ. Họ cho rằng con cái không nghe lời, ngỗ nghịch, phản kháng..."Các con thì biết gì về nỗi khổ?" Ôn Du cao giọng, "Tuổi trẻ nóng nảy, làm sao hiểu được tấm lòng khổ tâm của mẹ?"Không muốn tranh cãi nữa, bà lườm con gái một cái, rồi im lặng. Con trai bà vì chán ghét sự kiểm soát nên đến cả lễ Tết bà cũng phải năn nỉ mãi mới chịu về thăm nhà. Nhưng trong chuyện lớn, nó vẫn sẽ nghe theo bà. Bà vẫn luôn tin rằng mình làm thế là để lo cho con cái một tương lai xán lạn, nổi bật, vẻ vang... mà chẳng hề nhận ra sự kiểm soát ấy đã khiến người thân ngột ngạt đến mức không thể chịu đựng.Thương Tòng Thư nhặt viên thuốc, nuốt từng viên một. Nàng trầm giọng: "Mẹ, nếu thật sự muốn con còn nhận mẹ, vậy hãy giúp con báo án." Nói những lời đó, nàng vô cùng bình tĩnh. Uống xong ngụm nước ấm mà ngực vẫn lạnh như băng.Ôn Du trừng to mắt, không dám tin vào tai mình. Đứa con gái do chính tay bà nuôi lớn, lại có thể nói ra những lời như phủ nhận cả huyết thống. Thư Thư từ nhỏ đến giờ luôn ngoan ngoãn, hiếu thuận. Ngoại trừ lúc phát bệnh mới ăn nói hồ đồ, còn lại chưa bao giờ như thế này.Thương Tòng Thư vẫn giữ vẻ mặt bình thản, gắp thêm vài miếng đồ ăn như không có chuyện gì: "Cảnh sát sẽ bắt oan cô đâu. Mẹ không cần lo lắng."Ôn Du liên tục lắc đầu, ngực tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632263/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.