Thương Tòng Thư nhìn phản ứng hiện tại của Ôn Du lại nhớ tới câu nói không rõ thật giả mà bà ngoại nhắn lại, vẻ mặt Thương Tòng Thư thoáng hiện nét cô đơn: "Mẹ, có lẽ dạo này mẹ quá mệt, nên nhìn nhầm rồi."
Thật sự chỉ dễ dàng như vậy là có thể được tha thứ sao? Có lẽ Ôn Du chỉ đang tự tìm cho mình một cái cớ, một lý do để giảm bớt áy náy cùng tội lỗi trong lòng.
Tình cảm của Ôn Du dành cho Thương Tòng Thư vốn dĩ phức tạp, chẳng hề thuần khiết. Khuôn mặt kia, càng lớn lại càng giống dáng vẻ của bà cụ. Lúc nhỏ, Thương Tòng Thư còn chưa rõ ràng nhưng khi dáng vẻ dần thành hình, Ôn Du lại không dám nhìn thẳng nữa.
"Không phải đâu, là thật đó!" Ôn Du rửa tay sạch sẽ, nắm chặt lấy tay Thương Tòng Thư. Chỉ có lại gần mới bớt thấy sợ, nhưng giọng nói vẫn run run: "Bà ngoại con thương con nhất... Bà chưa từng gặp anh con, cũng chưa thấy em gái. Con theo mẹ về quê, đốt ít vàng mã cho bà, được không?"
Vì sao bà ngoại chỉ hiện về gặp Thương Tòng Thư? Không phải do chính Ôn Du tạo thành sao? Từ khi bước chân ra thành phố học đại học, bà đã rất ít khi trở về. Sau này kết hôn, càng sợ bà cụ phát hiện sẽ phá hỏng cuộc hôn nhân mình gắng gượng, liền giấu nhẹm đi.
Ngày Thương Tòng Thư chào đời, thân thể yếu ớt, uống thuốc chẳng biết bao nhiêu mà vẫn chẳng khá hơn, cuối cùng Ôn Du buộc phải mang con về quê tìm một vị thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632262/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.