Phong Hân vốn không thích xem phim thật, nhưng vì Thương Tòng Thư sở thích nào cũng có thể thay đổi. Thấy Tòng Thư lắc đầu, Phong Hân cũng không ép.
Cô từng chịu đựng được những ngày Thương Tòng Thư lăn lộn, giận dỗi, khóc nháo vô cớ. Nhưng giờ Thương Tòng Thư bỗng ngoan lạ, lại khiến cô khó chịu, vì cô biết bên trong sự ngoan ngoãn này là nỗi tủi thân, sợ bị lạnh nhạt, sợ bị mắng, nên mới ngoan như thế.
"Hôm nay có nghe thấy tiếng gì lạ không? Thấy ai không?" Phong Hân hỏi han, cô cố chống mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn nói chuyện thêm chút, không yên tâm để Thương Tòng Thư một mình suy nghĩ miên man vào ban đêm.
Thương Tòng Thư nghiêm túc nhớ lại cả ngày, rồi bò lên vai Phong Hân, bỗng ngại ngùng: "Ừm... nghe thấy chị gọi em là 'bảo bối', còn nói yêu em, rất nhớ em."
Phong Hân nhận ra trò nũng nịu quen thuộc, nhưng vẫn không kìm được chút mềm lòng, ôm người vào ngực. Cô kéo chăn trùm cả hai, ngón tay khẽ vuốt gương mặt mềm mại kia: "Bảo bối, chị có hung dữ với em nhiều không? Em có giận chị không? Có quên hết điều tốt mà chỉ nhớ mấy lần cãi nhau, khó chịu không?"
Nhiệt độ cơ thể hai người truyền sang nhau, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm cả căn phòng. Thương Tòng Thư dường như cảm nhận được nỗi khổ tâm của Phong Hân, tâm trạng cũng trầm xuống, vô thức cùng cô chia sẻ nỗi buồn.
Từ sâu trong trí nhớ, một hình ảnh xa xôi mà quen thuộc dần hiện lên. Một người phụ nữ, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632261/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.