Chẳng bao lâu, cửa mở. Trước mắt Quan Bối Bối là một cô gái trẻ trạc đôi mươi, làn da trắng đến mức hơi bệnh, mặc áo len đan màu cỏ nhạt và váy mỏng dài, tóc buộc đuôi ngựa thấp, cài mấy chiếc kẹp nỉ nhỏ. Từ vẻ ngoài đến khí chất, đều toát lên sự dịu dàng, khiến người đối diện thấy thoải mái.
"Nghe Phong?" Quan Bối Bối hỏi.
"Nghe Phong" là nickname trên mạng của Thương Tòng Thư. Trước đây trò chuyện, Thương Tòng Thư từng nói thích nghe bài Phong của Châu Kiệt Luân, nên lấy tên này. Dựa theo những gì Thương Tòng Thư từng kể trên mạng thì hoàn cảnh của nàng thực đáng thương, khó khăn. Bị cô ruột lừa lấy bản thảo, bị mẹ ngăn cản không thể khởi kiện, bị bạn gái phản bối vì tiền mà muốn đưa nàng vào bệnh viện tâm thần. Quan Bối Bối chưa từng tiếp xúc nhiều với bệnh nhân tâm thần nhưng cô vẫn biết một chút ít, giống như các thể trạng bệnh đều phải cưỡng chế trị liệu, về khoản trang điểm chải chuốt càng không thể tự làm được. Những người mắc bệnh đối với vẻ bề ngoài của bản thân đều không coi trọng, không để ý tới ánh nhìn của người khác với bản thân mình, từ tâm lý đều lười nhác, sinh hoạt không thể tự làm nên tự nhiên ngoại hình tự nhiên là lôi thôi nhếch nhác. Hiện giờ Thương Tòng Thư đứng trước mặt Quan Bối Bối nhìn như thế nào cũng giống một người hoàn toàn bình thường. "Ừm?" Thương Tòng Thư ngơ ngẩn một hồi đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó đôi mắt liền sáng rực, "Là em, chị là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632258/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.