Phong Hân đặt tờ giấy mỏng màu đen chữ kín lên tay Thương Tòng Thư, nhẹ giọng bảo: "Trên này viết gì, đọc cho chị nghe."
Mực còn mới, rõ ràng là vừa viết không lâu, Thương Tòng Thư chăm chú nhìn hơn nửa nội dung đều là tự thuật quá trình phát bệnh, triệu chứng khi phát bệnh, và vài ghi chú về những việc cần hoàn thành tiếp theo.
Dòng cuối cùng, chữ của Phong Hân, nét chữ rất dễ nhận ra: [Muốn yêu A Hân, mãi mãi yêu A Hân...]
Nằm trên sofa, gối đầu lên chân Phong Hân, Thương Tòng Thư giơ tờ giấy lên cao ngắm nghía dưới ánh đèn trần, rồi nghiêng đầu, hỏi: "Cái này là em viết sao? Sao A Hân lại thêm câu kia?"
Yêu Phong Hân chuyện đó chẳng lẽ không phải chính nàng phải viết sao?
Phong Hân bị hỏi bất ngờ, cúi mắt xuống, tầm nhìn chạm vào đôi mắt mềm mại, thanh nhã của Thương Tòng Thư. Chúng như một cánh đồng đầy hoa, đẹp tựa tranh sơn dầu. Lúc này, nàng ngoan như chú thỏ nhỏ, trên người không thấy chút bóng dáng cuồng loạn nào.
Phong Hân khẽ hỏi: "Em còn nhớ chị từng nói chuyện kiếp trước kiếp này không?"
Ban đầu Thương Tòng Thư không nghĩ đến, nhưng lời nhắc của Phong Hân khiến nàng lập tức nhớ lại đoạn trò chuyện trong bếp hôm nọ. Lần này, khác với phản ứng trước, nàng không khóc, không làm loạn mà ôm cổ Phong Hân, từ nằm đổi sang ngồi, tò mò hỏi: "Vậy chị thích em lúc 40 tuổi, hay là bây giờ?"
Phong Hân không thích kiểu so sánh này, nhất là khi nó dễ khơi lại cảm xúc tiêu cực: "Đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632257/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.