Thương Tòng Thư cũng không hiểu vì sao, nàng chỉ là không muốn Phong Hân rời khỏi tầm mắt mình dù cho cứ mãi ở nhà cũng chẳng sao, chỉ cần được nhìn thấy Phong Hân, nàng mới có thể yên lòng. Nàng luôn sợ, sợ Phong Hân sẽ giống như chú thỏ trong giấc mơ kia, chỉ cần quay lưng rời đi là sẽ không quay lại nữa.
Nỗi lo ấy khiến nàng bất an suốt cả ngày, lặp đi lặp lại trong đầu cảnh tượng đáng sợ ấy: nếu mỗi ngày nàng chỉ có thể một mình ở lại trong căn nhà trống vắng, nàng sẽ bị lạnh đến chết mất. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thương Tòng Thư càng tụt dốc không phanh, nói thế nào cũng muốn đi theo Phong Hân. Trong miệng nàng không ngừng lặp lại một câu: "Em thật sự sẽ ngoan mà, sẽ không làm phiền chị, tuyệt đối không cản trở công việc đâu. Chị cho em đi cùng nhé, được không? Em cũng muốn ra ngoài..."
Giọng điệu như vậy, như thể chỉ cần nàng nói mãi thì cuối cùng Phong Hân cũng sẽ mềm lòng. Có lẽ đúng là câu nói cuối cùng đó đã khiến Phong Hân dao động.
Trước đây, cô vẫn thường xuyên dẫn Thương Tòng Thư ra ngoài để đổi không khí nhưng về sau, vì công việc ngày càng bận rộn, hơn nữa tinh thần Thương Tòng Thư cũng càng lúc càng bất ổn mỗi lần ra ngoài là phải thu dọn một mớ hỗn loạn, lâu dần cô không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cứ để một người quanh năm suốt tháng nhốt mình trong bốn bức tường sao có thể khá lên được. Tự giam mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632218/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.