Dù Phong Hân có nói gì đi nữa, Thương Tòng Thư vẫn chỉ lặng lẽ nằm úp mặt xuống bàn, không nói một lời. Thường thì im lặng như vậy mới là thứ khiến người ta lo lắng nhất.
Phong Hân bắt đầu bất an, cô không biết liệu Thương Tòng Thư lúc này đang tỉnh táo hay vẫn đang phát bệnh, không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, càng không biết đầu óc có đang quay cuồng với những suy diễn hoang đường, hư cấu đầy tổn thương hay không.
Khi Phong Hân định mở miệng nói thêm điều gì đó thì Thương Tòng Thư đột nhiên ngồi thẳng dậy, tránh khỏi bàn tay đang vuốt tóc mình, rồi nhảy xuống giường chạy thẳng ra ngoài ngay cả dép cũng không mang.
Phong Hân từ lúc trở về nhà tối nay đã khóa trái cửa từ bên trong bằng chìa khóa. Cô nhanh chóng đuổi theo, thấy Thương Tòng Thư đang đứng ở cửa, tay mân mê khóa cửa cố tìm cách mở ra dù không hề có chìa. Đôi ngón tay khẩn trương cạy lấy phần then chốt trên cánh cửa.
"Em muốn đi đâu?" Phong Hân hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh. Cô không dám tiến lại gần quá, sợ khiến Thương Tòng Thư càng thêm hoảng loạn. Lúc này đây, thần kinh của Thương Tòng Thư cực kỳ nhạy cảm, giống như sợi dây đàn căng đến cực hạn. Phong Hân không thể để mình trở thành một nỗi sợ trong mắt người mình yêu.
Nghe thấy câu hỏi của Phong Hân, toàn bộ lưng Thương Tòng Thư dán chặt vào cánh cửa. Nàng cố kéo giãn khoảng cách giữa hai người đến mức tối đa, hai tay khoanh chặt trước ngực: "Em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632217/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.