Chương trước
Chương sau
Editor: CO6TINY
Kể từ khi đứa nhỏ sống với hắn, camera được lắp sẵn trong phòng, ban đầu để đảm bảo an toàn cho đứa nhỏ. Bây giờ, Từ Cẩn lóe lên ý tưởng mới, hắn không muốn Lâm Húc chỉ luôn sống trong thế giới của chính mình. Muốn Lâm Húc dần dần tiếp nhận thế giới này, bắt buộc phải để cậu biết được một mặt đẹp đẽ của nó. Từ Cần bảo bộ phận kĩ thuật, chỉnh sửa tất cả các video lúc vui, lúc ấm áp từng cái từng cái một của đứa nhỏ lúc vẽ lại.
"Tiểu Húc." Từ Cần ôm người vào trong lòng, "Chúng ta đến xem video được không?"
Lâm Húc quay đầu nhìn hắn, "Video gì?"
Từ Cẩn cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của cậu, cho đến khi người kia đỏ bừng mặt, mới vuốt tóc mái trước trán cậu, "Video của Tiểu Húc, em còn nhớ bức tranh 'Đêm đầy sao' em vẽ mấy ngày trước không?"
Sắc mặt Lâm Húc lập tức trở nên sáng ngời, giọng nói cũng có chút hưng phấn, "Là bức tranh hôm qua, 'Đêm đầy sao của Van Gogh'?"
Thấy Từ Cẩn gật đầu, cậu lại chán nản, "Nhưng em để nó trong phòng vẽ tranh rồi."
Từ Cẩn hôn lên mi tâm của cậu "Đừng lo, tranh đã cất kĩ trong phòng rồi. Hôm nay chúng ta không xem tranh, chúng ta xem video, xem xem Tiểu Húc đã vẽ ra bức tranh xinh đẹp đó như thế nào nhé?"
Lâm Húc vòng tay qua eo hắn, ngây ngô mỉm cười, "Ừm."
Từ Cẩn chỉ muốn ôm cậu thế này, mãi mãi không bao giờ buông ra.
Ngồi trên ghế sô pha, ôm người kia. Trên màn hình màu trắng, bóng lưng Lâm Húc xuất hiện trong phòng tranh, cậu rất yên tĩnh, nhìn những bức ảnh được chụp bên cạnh, quan sát một hồi, mới bắt đầu cầm cọ lên, từng chút từng chút một, sao chép lại bức tranh, đầu tiên là phác thảo thô, sau đó là tô màu, cuối cùng là trau chuốt...
Lông mi thật dài hầu như chưa từng nhấp nháy, khi dùng tay nhuộm màu, liền tùy ý quệt lên quần áo, cho đến khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, quần áo đã dính đầy màu vẽ loang lỗ, trên mặt cũng có một ít màu vàng màu xanh dính lên, nhưng cậu chỉ chăm chú nhìn bức tranh dường như được in lên, cười mãn nguyện, quay qua hướng khác kêu lên: "Cẩn."
"Hửm?" Từ Cẩn đi tới, xem tranh của cậu, không tiếc lời khen ngợi, "Tiểu Húc vẽ giỏi quá, còn đẹp hơn cả bản gốc."
Lâm Húc hơi đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu, "Cẩn thích không?"
Từ Cẩn cúi đầu vòng tay ôm lấy thắt lưng cậu, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều yêu thương, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, "Em làm gì tôi đều thích."
Vành tai Lâm Húc đỏ lên, hôn nhẹ lên má hắn, "Vậy, vậy tặng cho anh."
Từ Cẩn giữ lấy khuôn mặt đang né tránh của cậu, trong mắt mang theo trêu chọc, "Tặng cho tôi?"
Lâm Húc quá xấu hổ, không dám nhìn vào mắt hắn, trầm giọng nói, "Ừm."
Từ Cẩn không buông tha cho cậu, "Tại sao muốn tặng nó cho tôi?"
"Bởi vì," Lâm Húc thấy không cách nào trốn được, mới thấp giọng nói, hai mắt thẹn thùng óng ánh, "Cẩn là sao trời của em."
Từ Cẩn bị câu trả lời này của cậu làm cho choáng váng, xoa nhẹ sau đầu cậu, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn vô thức, "Tôi là sao trời của em?"
Lâm Húc chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Từ Cẩn cảm thấy lời nói đó khiến tim hắn tan chảy, thật muốn nhét người này vào sâu bên trong mà.
Hắn phân phó người phát những video này lên mạng. Quả nhiên, mọi người đổ xô vào khen ngợi, Lâm Húc thực sự vẽ rất đẹp, thậm chí một số họa sĩ cấp quốc gia còn không tiếc lời tán thưởng tài năng của cậu. Vẽ tốt là một mặt, mặt khác sau thời gian hơn ba năm phụ hồi, đứa nhỏ ngày càng cởi mở, cậu của mười bảy, hiện tại đã là một chàng thiếu niên tuấn tú, mặt mày sạch sẽ, tâm hồn trong sáng, nhất cử nhất động đều làm say lòng người. Một người như vậy, đương nhiên được các cô gái trẻ, các dì các mẹ yêu quý.
Với số lượng video ngày càng nhiều, người hâm mộ dần dần xây dựng lên nhóm fanclub, bên trong thu thập cắt ghép biên tập lại các loại tài liệu phỏng đoán cùng video clip của đứa nhỏ. Mặc dù không tra ra bối cảnh, cũng có người bôi đen cậu, nhưng Từ Cẩn đã ra tay, không chuyện gì không thể giải quyết.
Từ Cẩn phân phó cho bộ phận kỹ thuật cắt bỏ các đoạn video có chạy chữ kèm theo bình luận, tất cả những bình luận không tốt đều được loại bỏ xong, mới đưa cho Lâm Húc xem.
Lần đầu tiên, nhìn thấy khuôn mặt chính mình bên trên, còn có không ít người nói thích cậu, khen cậu vẽ đẹp, mặt mũi tuấn tú, Lâm Húc có chút kinh ngạc cũng có chút ngượng ngùng. Có điều, ý thức về cái nhìn của người khác là bản năng của con người, Từ Cẩn có thể thấy rằng Lâm Húc có lẽ rất vui.
Hắn bắt đầu bảo người quay video cho người hâm mộ, chúc phúc, bày tỏ sự yêu thích của họ với Lâm Húc. Thử cho Lâm Húc xem, an ủi hồi lâu, cuối cùng Lâm Húc ôm lấy eo hắn, cùng hắn ngồi trên sô pha xem.
Từ Cẩn hỏi cậu, có biết ý của những người này là gì không, Lâm Húc lờ mờ, dù sao sau khi cậu lên 12 tuổi, luôn ở chung với Từ Cẩn, mọi thứ đều do Từ Cẩn dạy. Từ Cẩn nói với cậu, những người đó rất thích cậu, chính là nhìn thấy cậu sẽ rất vui, nếu cậu tổn thương, người hâm mộ cũng sẽ đau lòng, đây chính là thích. Lâm Húc có chút đăm chiêu, "Giống như em với Cẩn sao?"
Từ Cẩn lắc đầu, "Thích cũng phân ra rất nhiều loại, có loại giống như Tiểu Húc với tôi, có thích giữa bạn bè với nhau, còn có yêu thích giữa fan cùng thần tượng của họ. Những người này đều là fan của Tiểu Húc."
Lâm Húc lẩm nhẩm, "Fan... "
Từ Cẩn gật đầu, "Đúng vậy. Họ không cần gặp được em, chỉ cần xem những video này, nhìn thấy em ưa nhìn, vẽ đẹp, họ sẽ cảm thấy rất thích em. Nhưng họ không phải lúc nào cũng muốn ở bên Tiểu Húc, còn tôi đây, là muốn thời thời khắc khắc đều ở bên em."
Lâm Húc giang hai tay ôm chặt eo hắn, "Em cũng giống Cẩn."
Editor: CO6TINY
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.