Editor: CO6TINY
Hai năm sau.
Lâm Húc ngồi xếp bằng trên ghế sô pha mềm mại, mặc một chiếc áo phông cotton trắng, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh cùng cần cổ trắng nõn, bên trên còn lưu lại các dấu vết đỏ hồng, phía dưới là quần bò màu xanh nhạt, ống quần xắn lên một vòng nhỏ, có thể nhìn thấy mắt cá chân lộ ra.
Mái tóc dày của cậu nhuộm màu hạt dẻ, tóc mái ngang đến lông mày, làn da đã nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời nhẵn nhụi không chút tì vết, đôi mắt to tròn, bên dưới đôi mắt hai mí kia là hàng lông mi rất dài, chiếc mũi nhỏ thanh tú, trong miệng ngậm một cây kẹo mút. Trên đùi cậu đặt số tạp chí thời trang mới nhất vừa ra lò, đang cẩn thẩn lật từng trang lên xem, thỉnh thoảng trong miệng còn thốt lên vài lời tán thưởng.
"Tiểu Húc, đang làm gì đấy?" Từ Cẩn đẩy cửa vào, ngồi ở phía sau vòng lấy cậu.
"Xem tạp chí." Giọng nói của Lâm Húc ậm ờ không rõ, tự nhiên tựa trong ngực Từ Cẩn, tìm tư thế thoải mái tiếp tục xem. Từ Cẩn cao hơn hẳn cậu một cái đầu, bờ vai rộng, cậu thích tựa trong lòng hắn thế này, cảm thấy rất an toàn. Ngoại trừ trong vòng tay của hắn ra, toàn bộ thế giới đối với Lâm Húc đều là mối đe dọa.
Từ Cẩn nhìn mái tóc quăn trên đỉnh đầu cậu, không nhịn được hôn lên đó. Ánh mắt Lâm Húc dán chặt vào tạp chí, vẫn không nỡ rời đi, quay đầu lại, hôn lên cằm Từ Cẩn, vô tình quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-than-kinh-cung-benh-tinh-than-yeu-nhau/918246/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.