Quách Nhã Tâm trồng một vườn hải đường ở trong viện, lúc hoa nở có màu đỏ như son, cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp quanh nhị. Nhưng cảnh đẹp ấy cũng chẳng bằng cảnh cá nước thân mật trong màn hồng.
Quách Nhã Tâm đẩy Chu Minh Ngọc ra, thở gấp nói: "Quan nhân, chàng thật sự càng ngày càng xấu xa."
Chu Minh Ngọc nắm chặt bàn tay của bà, ôm trọn kiều thê vào trong nguc: "Bây giờ ta chỉ muốn xuống giường làm thêm một bức “Hải Đường xuân thụy đồ” cho nàng."
Quách Nhã Tâm nhớ tới những bức tranh vô cùng ướt át không gì sánh được trong ngăn tủ thì mặt đỏ hơn hải đường: "Nếu chàng dám vẽ thì về sau không cho chàng vào trong phòng nữa!"
Chu Minh Ngọc cười hôn môi bà, một lúc lâu sau mới buông bà ra nói: "Tối nay phu nhân ngoan ngoãn mặc cho ta làm, chẳng lẽ muốn cầu cạnh ta ư?"
"Thiếp biết chuyện gì cũng không gạt chàng được mà." Quách Nhã Tâm đứng dậy khoác áo, lấy ra ngọc bội từ trong hộp trên bàn trang điểm, ngồi trở lại bên giường: "Quan nhân còn nhớ cái này không?"
Chu Minh Ngọc chống tay trên giường, hơi nghiêng người: "Cái này chẳng phải nàng muốn ta mua cho cháu ngoại trai Lục gia à?"
Quách Nhã Tâm mím mím môi, khép lại vạt áo: "Hôm nay thiếp gặp được Vân Chiêu trong lúc đi thắp hương với mẫu thân. Nó nói Hoài Nhi ch3t rồi, phụ thân lại không cho nó vào thư viện, nó chỉ có thể cầu xin chúng ta. Quan nhân, chàng xem chuyện này nên làm thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2526204/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.